Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 294
Cập nhật lúc: 2024-11-11 22:32:42
Lượt xem: 12
Phải, Giang Đình đã nói cô không chấp nhận đồng tính từ lâu nhưng y cứ gấp gáp nóng vội theo đuổi nên mới bị từ chối, đây không phải là chuyện trong dự liệu.
Chẳng qua vì gần đây quan hệ của Giang Đình với y ngày càng thân thiết nên y mới sinh ra ý nghĩ không nên có, thật ra Giang Đình với đám người Tạ Ninh cũng rất thân thiết.
Rõ ràng ban đầu nói thì hay lắm, nói chỉ yên lặng chờ đợi bên cạnh cô.
Như này thì không làm bạn bè được nữa.
Hạ Vân Sâm vô cùng giận bản thân.
Y vẫn luôn cụp mắt nhìn Giang Đình, như vùi bản thân vào một lớp vỏ, không muốn đối mặt với hiện thực. Y biết hiện giờ y nên rời khỏi đây, nên cắt đứt quan hệ với Giang Đình, từ đây vê sau không quấy rây nhau nữa.
Nhưng chân y như nặng ngàn cân, hoàn toàn không đứng dậy được, trong lòng vô cùng hoang mang.
Giang Đình thở dài, cô cũng không biết bây giờ phải làm sao, cô gãi đầu nói: "Anh đừng suy nghĩ nhiêu nữa được không? Không phải vấn đề có đoạn tụ hay không mà là cảm giác, cảm giác yêu một người."
Nếu cô có cảm giác với một người, cho dù đối phương là nam hay nữ, cô cũng không ngại.
Kiếp trước cô không có bạn đời, xung quanh cô có rất nhiêu người đã cải tạo gen kết đôi bạn đời, đó là vì hai bên cùng kê vai tác chiến, giao phía sau lưng cho đối phương, suy nghĩ từ mọi phương diện và nhân tố thì hai người rất hợp ở cùng nhau. Giang Đình cảm thấy, nếu cô muốn có bạn đời cũng phải là người có thể kề vai chiến đấu với cô chứ không chỉ giới hạn ở chuyện tình yêu đôi lứa.
Ít nhất hiện tại, cô chỉ cảm thấy Hạ Vân Sâm là bạn thân, là người khiến cô tin tưởng nhưng còn chưa đến mức trở thành bạn đời.
Hạ Vân Sâm đỏ mắt nhìn cô: "Cảm giác sao?"
Đúng, y hiểu, loại cảm giác này cho dù đối phương là nam hay nữ thì chỉ có cảm giác với một người.
Nghĩ đến việc Giang Đình không có cảm giác này với y, thậm chí sau này sẽ có cảm giác với người khác, tim y đập nhanh hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Y cảm thấy khó thở, cả người khó chịu, bỗng nhiên y đứng dậy, thân thể đột nhiên lung lay.
"Anh làm sao thế?"
Giang Đình giật mình, tiến lên ôm lấy y, vội la lên: "Sao vậy? Anh mau ngồi xuống đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-294.html.]
Chắc không phải cô chọc tức Hạ Vân Sâm đến mức ngất xỉu chứ?
Giang Đình hơi hoảng sợ, trong lòng càng áy náy hơn, cô nhìn Hạ Vân Sâm với ánh mắt lo lắng.
Hạ Vân Sâm lấy lại bình tĩnh, đoán rằng đêm qua mình rơi khỏi nóc nhà, làm đệm bên dưới cho Giang Đình, đụng đến vết thương cũ, với lại cả đêm y còn không chợp mắt, mãi đến rạng sáng mới nằm trên ghế nhắm mắt một lát.
Cũng có thể chỉ đơn giản là do tức giận nôn nóng.
Thấy Giang Đình sốt ruột ôm lấy y, y lại cảm thấy cơn giận vơi bớt một nửa.
Cô vẫn quan tâm đến y, y cũng thấy có chút an ủi.
Giang Đình đỡ Hạ Vân Sâm ngồi xuống ghế, sờ trán y, xác định không bị lạnh mà sốt, lại sờ mu bàn tay y, cảm giác lạnh lẽo vô cùng, lúc này mới chú ý đến y mặc rất ít áo.
Bởi vì vừa rồi hai người họ ở dưới mái hiên thì Hạ Vân Sâm đã cho cô khoác áo bành tô của y, khi đó trong lòng Giang Đình đang rối bời, không để ý.
Cô nhanh chóng lấy áo khoác bành tô ở trên giường, phủ lên người y.
Hạ Vân Sâm không chịu nổi khi Giang Đình đối xử với như vậy, khiến y nảy sinh loại ảo giác rằng y ở trong lòng cô rất quý giá.
Y từ chối sự giúp đỡ của Giang Đình, mặc áo khoác vào, thở dài một hơi, cố gắng để sắc mặt mình vẫn bình thường.
Mặc dù trong lòng y rất chua xót, giống như một đồ vật không thể với đến đang ngày càng cách xa y.
Lúc này, đột nhiên Giang Đình đi đến trước mặt y.
Hạ Vân Sâm ngẩng đầu lên, cô đưa cho y cây trâm mà y tặng cô, cô còn chưa từng cài cây trâm kia lên đầu. Cây trâm kia được y chọn tới chọn lui, đi tìm mấy cửa hàng trang sức mới mua được.
Tim của y đau đớn, nhìn Giang Đình không chớp mắt.
Giang Đình nhìn chỗ khác, nhẹ nhàng nói: Hôm qua tôi không nghĩ đến cây trâm này có ý đó, tôi chỉ cho răng là món quà bình thường, nếu... hay là anh giữ lại đi.'
Hạ Vân Sâm nhìn cây trâm, cảm giác mình không thở nổi, cảm giác chua xót kia dâng lên hốc mắt, y siết chặt nắm đấm, không nói câu nào.
Khóe miệng Giang Đình giật giật, nở nụ cười gượng gạo: "Tôi trả lại phòng này cho anh, anh cứ... Anh cứ xem như chưa từng quen tôi, sau đó sau một thời gian ngắn sẽ quên tôi đi, được không?”