Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 293

Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:32:40
Lượt xem: 17

Giang Đình nghe vậy cười nói: "Được.

Cô cởi áo khoác và áo bông ra, quân bông dày cũng cởi ra, chỉ mặc trung y và đồ bên trong, với một cái quân dày.

Thấy cô cởi quân áo, Hạ Vân Sâm cũng cởi theo, cởi bỏ lớp quần áo khá nặng nâê trên người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu lúc này có người không biết chuyện gì đi qua, chắc chắn sẽ nghĩ hai người này ngốc đến điên rồi.

Cởi quần áo xong, hai người bắt đầu vận động chân tay.

Lúc này Giang Đình cũng không nghĩ mấy chuyện vặt vãnh như vậy, chỉ xem Hạ Vân Sâm thành đối thủ, ánh mắt lóe lên đây hưng phấn, khiêu khích nói: "Tôi không khách khí đâu đấy, anh cũng đừng hạ thủ lưu tình."

Ánh mắt Hạ Vân Sâm cũng dần dần nghiêm túc, trâm giọng nói: "Đến đi, cậu lấy gì làm vũ khí?"

Giang Đình nhìn trái nhìn phải, câm một cây đòn gánh lên: "Tôi dùng cái này."

Hạ Vân Sâm cũng thuận tay câm cây gậy gỗ dùng để đỡ cửa.

Hai người đi xuống mái hiên, đến trong sân, chân đạp trên lớp tuyết dày, nhìn nhau.

Giang Đình nói: "Bắt đầu được rồi chứ?"

Vừa dứt lời, Hạ Vân Sâm cầm gậy gỗ trong tay như cầm một thanh kiếm đ.â.m qua, Giang Đình vội nâng đòn gánh lên đỡ, hai người không ngừng đâm, bổ, ngăn chặn, động tác uyển chuyển như mây trôi nước chảy, ai cũng không phá được phòng ngự của đối phương nhưng cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội tấn công nào.

"Anh không màng võ đức! Còn chưa nói bắt đầu đấy!"

Giang Đình dùng cả hai tay nắm lấy đòn gánh đỡ gậy của Hạ Vân Sâm đánh tới, lùi vê sau mấy bước đã giảm lực.

Ánh mắt Hạ Vân Sâm sáng rực như đuốc, lạnh giọng nói: "Binh không ngại đánh lừa, kẻ địch sẽ không bao giờ cho cậu thời gian chính xác.'

"Cái rắm!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-293.html.]

Giang Đình nâng tay lên tấn công y, thân hình hai người bay trong tuyết, cả sân viện náo động gà bay chó sủa, tuyết bay tán loạn trong không trung thành bột mịn, phủ khắp người hai người.

Giang Đình học theo chiêu tấn công vừa nãy Hạ Vân Sâm mới dùng, đòn gánh trong tay tựa như một thanh trường kiếm, phá tan không trung với âm thanh xé gió.

Ánh mắt Hạ Vân Sâm tập trung, không ngờ Giang Đình lại học được nhanh như vậy, vội vàng trở tay dùng gậy gỗ đỡ lấy, kết quả lại nghe rắc một tiếng, gậy gỗ trong tay không chịu nổi sức nặng, lập tức bị Giang Đình đánh gấy đôi!

Y vội chụp hai tay lại muốn dùng cánh tay đỡ đòn tấn công của Giang Đình.

Nhưng Giang Đình phát hiện gậy gỗ bị gấy, bản thân không kịp thu thế, lập tức nghiêng người, xoay eo trên không với sức mạnh kinh người, đòn gánh lướt ngang qua người Hạ Vân Sâm, sau đó cả người cô vùi cả vào tuyết, miệng cũng ăn một ngụm tuyết và bùn đất.

"A, phù, phù phù phù." Cô bò dậy điên cuồng nhổ thứ trong miệng ra.

Hạ Vân Sâm lững thững đi qua, nhìn dáng vẻ Giang Đình chật vật, ánh mắt khẽ cười, vươn tay giúp cô phủi mấy thứ bẩn trên đầu, sau đó vươn tay nói: Đứng lên. Nhìn thấy bàn tay đưa đến trước mặt muốn kéo mình lên, ánh mắt Giang Đình bỗng trở nên xảo quyệt khẽ cười, đột nhiên bật dậy từ dưới đất, đ.ấ.m một quyền đến.

Hạ Vân Sâm kinh ngạc, cả người lảo đảo ra sau, vặn eo, nắm đ.ấ.m của Giang Đình gân như sượt qua mũi y.

Y trở tay túm về phía Giang Đình, Giang Đình sớm đã chuẩn bị, một bộ quyền pháp hoa cả mắt tung ra.

Kiếp trước sở trường của cô là vũ khí nóng và đánh cận chiến, vũ khí vừa nãy hoàn toàn không phát huy được thực lực của cô, chẳng qua là cô không muốn ức h.i.ế.p Hạ Vân Sam mà thôi.

Nhưng Hạ Vân sâm cũng tập võ từ nhỏ, với sự chỉ dạy từ đích thân Hạ lão tướng quân, khả năng cận chiến cũng rất mạnh.

Hai người vứt vũ khí đi thì dán sát người đánh đấm, ngược lại lại càng nhiệt huyết hơn. Mọi người đều là người trẻ tuổi, thời niên thiếu cũng hiếu chiến, lúc này không ai phục ai, mỗi người nhận lấy vài đòn, cũng tấn công được đối phương vài chiêu, càng chiến càng hăng.

Lúc này, Tạ Ninh nghe thấy tiếng động thì mơ màng đi ra xem, thấy hai người đánh nhau kịch liệt, giật mình kêu lên: "Trời má, hai người đang làm gì vậy? Đừng đánh nữa! Mau dừng tay!"

Giang Đình định thần lại, cả cô và Hạ Vân Sâm đều lùi về sau hai bước, đều nhìn thấy vẻ tán thưởng trong mắt đối phương.

Giang Đình vui thích bật cười, tuy cả người cô dính bùn đất, vẻ ngoài chật vật, nhưng trong lòng lại rất thoải mái, nỗi buôn bực ức nghẹn trong lòng mãi không mất cuối cùng cũng tan rồi.

"Thoải mái lắm!"

Hạ Vân Sâm cũng thoải mái, đầu tóc tuy rối bời, mặt còn bị dính một quyền của Giang Đình, y biết sức lực của Giang Đình rất mạnh, không ngờ đánh nhau lại lợi hại như vậy, mặt y suýt nữa đã bị đánh sưng lên rồi, bây giờ còn đang nóng rát đau nhức đây.

Loading...