Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 289
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:31:26
Lượt xem: 26
Giang Đình thu hồi chân vừa nâng lên, im lặng một lát rồi nói: "Này, anh nói nếu anh nhân lúc người ta ngủ, sờ mặt người ta một chút là vì tại sao?”
Tạ Ninh nói: Vì mặt người kia chưa rửa sạch?"
Giang Đình: ˆ....
Tạ Ninh: "Khụ khụ, tôi đoán, thứ nhất là chỉ đơn giản muốn sờ, ví dụ như thấy người khác đẹp, mặt mịn màng, hâm mộ ghen tị.'
Giang Đình: "... Không đúng lắm."
Hạ Vân Sâm không phải phụ nữ, ghen tị da cô đẹp sao?
Tạ Ninh lại nói: "Vậy chính là... muốn chạm vào người đó, bề ngoài là sờ mặt nhưng không chừng trong lòng muốn sờ chỗ khác ấy." Anh ta nhìn Giang Đình một cái, cười xấu xa nói: "Cậu muốn sờ Tống Hạ xong bị người ta phát hiện ra đúng không? Ha ha ha..."
Anh ta đang cười lại phát hiện Giang Đình không nói gì, không nhịn được mà nói: "Chắc cậu sẽ không lợi dụng lúc trăng cao gió lớn, làm gì người ta đâu nhỉ..."
Giang Đình: “...'
"Không có." Cô thở dài một hơi: "Tôi đâu phải loại người như vậy."
Đến khi trời tối hai người mới trở về Tiêu gia, đúng lúc vào giờ cơm, sau khi ăn uống no nê, Giang Đình xách nước nóng vê ngâm chân, vừa đẩy cửa ra cô đã thấy Hạ Vân Sâm nằm trên ghế, yên lặng nhìn cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô hoảng sợ: “Anh dọa c.h.ế.t tôi rồi, sao không đốt đèn lên hả?”
Hạ Vân Sâm duỗi tay ra, bật lửa đốt nến, nói: "Đốt rồi cậu không quay lại." Hôm nay Tần Quyết không về Tiêu gia, rất có khả năng Giang Đình sẽ nhường phòng cho y, cô với Tạ Ninh ngủ trên cùng một cái giường.
"Tôi ngủ quen giường này rồi."
Giang Đình nói rồi đóng cửa lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cởi giày và tất bắt đầu ngâm chân.
Hạ Vân Sâm nhìn cô, lại nhìn chậu nước ngâm chân.
Giang Đình nói: "Anh cũng muốn ngâm à? Chậu này nhỏ quá, anh tự lấy một chậu khác đi.
Hạ Vân Sâm không nhìn nữa, hơi nhíu mày lại: "Ngày mai các cậu rời khỏi Tiêu gia sao?”
"Đúng thế”
"Ăn Tết ở nhà mới à? Dọn dẹp xong chưa?"
"Ừ, mấy ngày nay bận rộn làm xong rồi, ngày mai chuẩn bị vào ở chính thức."
Giang Đình chống tay lên tay vịn ghế, cúi đầu nhìn ngón chân mình.
"Sao anh không lấy tấm da lông của anh trong phòng?”
Hạ Vân Sâm lạnh nhạt nói: “Quên mất, cho cậu đấy."
"Cho tôi á? Sao tôi mặc được nhiều như vậy.
"Vậy thì bán."
Giọng nói của Hạ Vân Sâm hơi lạnh, yên lặng nằm trên ghế dựa, giữa hai người cách nhau một cái bàn.
"Hả...
Giang Đình ngẩng đầu, hơi bối rối, cuối cùng vẫn quyết định mời Hạ Vân Sâm đến nhà mới cùng ăn Tết, ai bảo cô vừa mới nhận nhà từ người ta chứ, đúng lúc bảo y ngày mai mang những tấm da lông kia đi.
"Chuyện đó...' Cô thử nói: "Ngày mai anh có rảnh không?"
Hô hấp của Hạ Vân Sâm hơi ngừng lại, nói như không có việc gì: “Có, sao vậy?”
Giang Đình cười: "Ăn Tết cùng nhau đi, ban ngày tôi với Tạ Ninh định chơi trong thành, đến tối về nhà nấu cơm, anh đến được không?"
Hạ Vân Sâm nghe vậy thì thân kinh căng chặt thả lỏng, khóe miệng cong lên, giả vờ suy nghĩ một lát rôi mới nói: "Được."
"Được! Vậy anh có món gì muốn ăn không?”
"Không, cậu làm gì cũng được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-289.html.]
Hạ Vân Sâm đặt tay lên ngực, ngón tay chạm vào một vật dài cứng ngắc treo ngang vạt áo, đó là quà mừng năm mới y chuẩn bị cho Giang Đình.
Nhưng y chắc chắn sẽ không nhận được quà đáp lại gì cả, y nghĩ mà thấy tiếc, có thể cùng nhau đón Tết sẽ không còn gì nuối tiếc nữa.
Giang Đình đổ nước rửa chân của mình, tiện thể giúp Hạ Vân Sâm xách một thùng nước nóng trở vê. Sau đó, cô tức tốc bò lên giường, quấn toàn bộ từ đầu đến chân mình lại, ngay cả sợi tóc cũng không lộ ra.
Một lát sau, cô cảm thấy Hạ Vân Sâm nằm xuống bên cạnh, sau đó đối phương võ nhẹ chăn của mình.
“Anh không ngộp à?”
Giang Đình kiên định nói: "Không ngộp.
Hạ Vân Sâm đưa tay kéo kéo chăn của Giang Đình, cô vội vàng kéo thật chặt: “Anh đừng chạm vào tôi, anh mau ngủ đi, tôi thích quấn thế này cơi"
Hạ Vân Sâm dường như bỏ cuộc, không có động tính gì.
Một lát sau, cuối cùng Giang Đình không nhịn được, đoán rằng Hạ Vân Sâm hẳn là ngủ rồi nên cô kéo chăn xuống, đầu đầy mồ hôi thở ra.
Lúc này, một bàn tay đột nhiên xuất hiện như ma quỷ, túm lấy mép chăn của cô, kéo chăn lên, đắp kín bả vai và cổ lộ ra của cô, còn cẩn thận quấn lại cho cô.
Giang Đình: “...
Cô phẫn nộ nói: "Trùng hợp thế, anh cũng chưa ngủ à?”
Hạ Vân Sâm nằm thẳng, nhắm mắt ừ một tiếng.
Giang Đình dứt khoát hào phóng trở người qua, nhìn y, thấy sườn mặt cùng sống mũi cao ngất của y, trong ánh sáng mờ ảo tạo nên một vòng cung hoàn hảo. Y chỉ nằm ngủ ở đó thôi cũng đã làm cho người ta có loại cảm giác tự ti mặc cảm rồi.
Giang Đình sờ sờ mặt của mình, nghĩ thâm may mắn cô không có xuyên vào người một tên đàn ông xấu xí, bằng không thì nếu cô gặp Hạ Vân Sâm sẽ phải đi đường vòng ngay lập tức. Nhớ tới cô từng tưởng tượng, nếu xuyên không trở thành Hạ Vân Sâm thì tốt biết mấy. Nghĩ tới khuôn mặt này là của cô thì không nhịn được mà bật cười.
Dường như Hạ Vân Sâm nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy, nói: "Cậu cười cái gì thế?"
Giang Đình điêu chỉnh lại cơ mặt: "Không có gì, ngủ đi."
Sáng sớm hôm sau đám người Giang Đình lập tức thu dọn, hành lễ tạm biệt Tiêu gia.
Tiêu Thừa đưa bọn họ đến cửa, chân thành nói: "Giang Đình, Tạ Ninh, các người phải chăm sóc tốt cho Tống Hạ đấy, biết không? Tống Hạ cậu ấy...'
Anh ta cân nhắc dùng từ: "Cậu ấy chưa bao giờ đón năm mới ở bên ngoài cả.
Giang Đình: "Biết rồi... Yên tâm đi anh Tiêu. Tiêu Thừa lại nói: "Cậu ấy cũng chưa từng làm gì, các người nhường nhịn Cậu ấy một chút nhé."
Tốt nhất là đừng bắt đại nhân làm việc gì cả, nếu không sau này các người sẽ hối hận đến xanh ruột luôn đó.
Tạ Ninh cười nói: "Anh Tiêu này, giọng điệu của anh sao giống như Tống Hạ là con trai anh vậy.
Hạ Vân Sâm b.ắ.n một ánh mắt hình viên đạn qua, Tạ Ninh ngây thơ vô số tội, không hê phát hiện.
Tiêu Thừa liên tục khoát tay: "Không... Không có chuyện gì. Đi đi, trên đường cẩn thận nhé!"
Ba người họ đang mang theo hành lý của mình đi bộ trên đường cái. Hôm nay là giao thừa, trên đường rất đông người, hơn nữa bọn họ chuẩn bị đi xem hội chùa nên người trên đường rất nhiều, có thể chen đến ép bọn họ thành thịt khô. Tạ Ninh ôm bao quần áo của mình nhe răng trợn mắt: "Chen chúc cái gì vậy trời, ôi mẹ ơi.'
Người chen chúc còn chưa tính, còn có mấy đứa nhỏ nghịch ngợm chui tới chui lui trong đám người, rồi mấy tên đàn ông thô bạo điên cuông xô đẩy người phía trước.
Giang Đình đang ngước cổ xem náo nhiệt, đột nhiên bị người ta chen lấn lảo đảo.
Hạ Vân Sâm đưa tay ôm bả vai cô, kéo người vào lòng mình.
Vốn dĩ, đây là một động tác và tư thế vô cùng dịu dàng nhưng Giang Đình thoáng cái đụng vào vật cứng nào đó trong lòng y, kêu thảm một tiếng: "Ui da..."
Hạ Vân Sâm sửng sốt, đột nhiên nhớ tới đồ trong lòng mình, hai tay y bắt lấy Giang Đình bả vai hỏi: "Xin lỗi, cậu không sao chứ?” Giang Đình lắc đâu, nhấch miệng cười: 'Không sao, trong n.g.ự.c anh có ám khí gì sao? Lực sát thương rất lớn."
Hạ Vân Sâm lặng lẽ lấy đồ từ trong n.g.ự.c ra.
Đó là một cây trâm của đàn ông có giá trị xa xỉ, đơn giản nhưng chất lượng cao.
Từ xưa, bất kể là đàn ông tặng phụ nữ, hay là phụ nữ tặng đàn ông, lựa chọn đầu tiên đều có thể lấy trâm làm tín vật đính ước.
Ngụ ý kết tóc làm vợ chồng, tin tưởng thương yêu nhau.