Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:31:24
Lượt xem: 22
Tướng sĩ bên cạnh về nhà ăn Tết, đừng nói áo gấm về làng còn cố gắng ăn bận để chứng tỏ mình đang làm rất tốt trong quân doanh nữa. Mà trên người Tân Quyết lại mặc áo bông và áo khoác cũ của mình trong quân doanh, nhìn còn nghèo túng hơn ngày thường nhiêu nữa.
Tần Quyết cười cười: "Tôi tới giúp anh làm việc thì mặc đẹp như vậy làm cái gì, Tết đến nhà chị thì chắc chắn là tôi sẽ mặc quần áo mới rồi."
Tạ Ninh chỉ vào một chỗ nói: "Tân Quyết à, không phải hôm qua anh lau cái tủ kia sao, anh không phát hiện bên trong có rất nhiều lông thú sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Quyết dừng lại, ôn hòa nói: "Nhìn thấy chứ."
"Vậy sao anh không nói với chúng tôi."
"Tôi tưởng là có người tặng cho Giang Đình, nên không nghĩ nhiều."
Tạ Ninh lấy áo khoác của mình mặc vào, nói thâm: "Thứ đáng giá như vậy mà không suy nghĩ, anh cũng thật là...'
Ba người khóa cửa lại, dùng mũ khăn quàng cổ ngụy trang xong, lúc này mới đi đến trung tâm khu gia quyến.
Toàn bộ khu gia quyến có mấy trăm hộ gia đình, nhà cũng xây rất giống nhau, người không quen thuộc nơi này đi vào thật đúng là rất có thể lạc đường.
Ba người vừa đi vừa dạo, mua chút đồ ăn ở một ít quán nhỏ bên trên, rồi lại tìm cái quán mì ngồi xuống ăn. Họ đang ăn thì đột nhiên có người ở cách đó không xa nói: Này, các người nhìn kìa. Đó có phải là Giang Đình trong đầu bếp doanh không vậy?”
"Giang Đình? Ở đâu, ở đâu?" "Chính là người đang ăn mì ấy, giống lắm."
"Đúng là có hơi hơi, ôi, sao anh ta lại tới đây?"
Giang Đình sửng sốt, lúc này mới sực nhớ mình đã lấy mũ, khăn quàng cổ xuống.
Cô quyết định rất nhanh, dứt khoát bưng bát lên, hút nốt chỗ mì còn lại với tốc độ nhanh như gió cuốn mây tan, cũng bất chấp có nghẹn hay không. Sau đó vụt một cái, cô đứng dậy, đón ánh mắt sợ hãi của Tạ Ninh và Tần Quyết, túm lấy đồ đạc của mình lên bỏ chạy.
"Các anh trả tiên giúp tôi nhé, tôi đi trước đây!"
Tạ Ninh cầm đũa: "Hả?"
Trong nháy mắt, mấy người vọt tới, nhiệt tình bùng nổ kêu lên: "Giang Đình! Giang Đình đừng chạy mài! Tới nhà tôi ăn một bữa cơm điL" "Giang Đình! Đến dạy vợ tôi làm món ăn đi! Cô ấy nấu khó nuốt quá!"
"Giang Đình! Tôi giới thiệu cho anh một người vợ nhé! Em gái tôi mới tròn mười tám, như một đóa hoa xinh tươi mơn mởn!"
"Mông em gái tôi to, dễ đẻ lắm!"
"Anh ta chạy bên đó kìa, mau đuổi theo đi
Một đám người vù vù chạy qua trước mắt, Tạ Ninh và Tần Quyết nhanh chóng bảo vệ bát của mình, quay đầu nhìn lại, còn đâu bóng dáng Giang Đình nữa?
Hai người cũng nhanh chóng ăn xong mì của mình, sau khi trả tiền thì tìm loanh quanh nửa ngày cuối cùng cũng tìm thấy cô ở phía sau một đống cỏ khô.
Giang Đình đội một nắm cỏ khô trên đầu, chưa hoàn hồn: "Làm tôi sợ muốn chết."
Tạ Ninh nói: "Bây giờ anh nổi tiếng ghê đó, thế này mà còn bị người khác nhận ra nữa, lại còn có cô gái vội vàng muốn gả cho anh cơ đấy."
Suy cho cùng thì bây giờ Giang Đình đã 'vinh dự" đứng thứ hai trong danh sách nổi tiếng của Hạ gia quân rồi.
Giang Đình ném cỏ khô đi, buồn bực nói: "Người sợ nổi tiếng, heo thì sợ mập.'
Cho xin đi, tôi không muốn làm đỉnh lưu kiểu này đâu!
Tần Quyết đưa tay giúp Giang Đình lụm cỏ khô trên tóc xuống, buồn cười: "May mắn này người khác có muốn còn không có được ấy chứ”"
Đột nhiên, Tạ Ninh nghiêng đầu, ngửi ngửi nói: "Chờ một chút, có phải anh vừa giẫm phải phân chó không? Thối quá."
Vẻ mặt Giang Đình cứng đờ: "Có à...
Cô cúi đầu nhìn giày của mình: "Đâu có đâu." Lúc này Tần Quyết ở một bên do dự nói: "Tạ Ninh, thật ra là anh đấy... Vừa rồi tôi nhìn thấy, chưa kịp nhắc thì anh đã giẫm lên rồi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-288.html.]
Tạ Ninh nghe vậy sững sờ tại chỗ, giống như bị sét đánh trúng: "Anh nói cái gì vậy?!"
Tần Quyết nhịn cười, giơ tay lên trước ngực: "Bình tính đi, thật sự tôi không kịp... Anh ta từ từ lui về phía sau, thấy cơ hội không đúng, quay đầu bỏ chạy.
Giang Đình không nhịn được mà cười ha hả.
Tạ Ninh siết chặt nắm đấm: “Cười cái gì mà cười!" Anh ta co cẳng đuổi theo: "Tần Quyết! Anh đứng lại cho tôi!"
Giang Đình lững thững bước đi, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười yếu ớt. Nếu như cuộc sống vẫn có thể tự do như vậy thì tốt rồi, nếu như ba người bọn họ có thể mãi mãi tốt như vậy thì hay rồi. Cô nhẹ nhàng thở dài, xoa xoa gò má đồng cứng, chạy chậm theo sau.
Ba người đuổi nhau trong tuyết, chơi đùa một lúc rồi lại trở về nhà tiếp tục dọn dẹp.
Bận rộn đến giữa buổi chiều mới vệ sinh xong tất cả.
Cách Tất còn hai ngày, sáng hôm sau ba người lái xe đi mua các loại chăn đệm, giường, xoong chảo mắm muối giấm tương, kéo một xe lớn đến nhà mới, bố trí hai phòng, một phòng cho Giang Đình ở, một phòng dùng làm phòng khách.
Buổi chiều, nửa đường Tần Quyết và bọn họ tạm biệt, Giang Đình và Tạ Ninh về biên thành, Tân Quyết đến nhà chị gái anh ta.
Xe bò dừng lại bên ngoài thôn nhà chị gái Tân Quyết, anh ta nhảy xuống xe vác theo túi vải của mình, cười nói: "Tôi đi đây, ngày mai là đêm giao thừa, chúc hai người giao thừa vui vẻ, sang năm gặp lại.
Tạ Ninh ôm lấy anh ta: "Người anh em, sang năm gặp lại.'
Giang Đình cũng cười tít mắt nói: "Vậy tôi chúc anh năm mới vui vẻ sớm."
Tần Quyết gật đầu cười đáp: "Năm mới vui vẻ, đi đi."
Anh ta đứng đó nhìn xe bò chậm rãi đi xa, ánh mắt nhìn theo bọn họ đến khi đi khuất trong tuyết trắng xóa.
Tạ Ninh quay lại, thấy Tần Quyết vẫy tay với bọn họ, anh ta cũng ngồi thẳng người vẫy tay lại, sau đó ngồi lại vào xe bò, nói: "Ôi, không thể ăn Tết với anh ta, tôi cảm thấy rất khó chịu."
Giang Đình nói: "Mấy ngày nữa sẽ gặp lại mà."
Tạ Ninh hừ một tiếng: "Ý nghĩa không giống nhau."
Khóe miệng Giang Đình giật giật: "Được rồi, chúng ta đến đó bàn bạc xem ăn Tết như nào, anh dự định ăn Tết trong thành hay ở nhà?”
Tạ Ninh cười khanh khách: "Tôi muốn cả hai."
"Vậy thì ngày mai buổi sáng vào thành chơi, buổi tối về nhà nấu cơm nhé?"
"Được, về nhà đi, dù sao anh ở đâu tôi ở đó he he."
Giang Đình nắm lấy dây cương, vươn tay ra vỗ lên mũ của anh ta: "Sao anh giống cún con thế, tôi đi đâu anh cũng đi theo sao?”
Tạ Ninh nói rất quyết đoán: "Đương nhiên rồi!"
Anh ta nhìn một vòng, cười hì hì nói: "Này, sao cậu không mời Tống Hạ ăn Tết cùng nhau, ngày mai là giao thừa rồi, anh ta có thể dành ít thời gian đến đây không?”
Anh ta ôm lấy cánh tay Giang Đình, dựa đầu vào bả vai cô, vui sướng nói: "Có phải sau khi ngủ cả đêm với anh ta xong, anh phát hiện anh ta khi ngủ vừa nghiến răng vừa ngáy lại còn đánh rắm, cuối cùng vẫn thấy tôi tốt nhất."
Giang Đình dở khóc dở cười, đẩy anh ta ra: "Cút đi, cái gì mà ngủ cả đêm? Anh nói bậy bạ gì đấy, anh ấy không như vậy.
Tạ Ninh kêu lên: Vậy tại sao? Đừng tưởng tôi không biết? Trước đây quan hệ hai người tốt thì thân thiết vô cùng, sao hai ngày nay lại xa cách như thế?"
Giang Đình lắc đầu, nói: "Không có gì.
"Không có gì?" Tạ Ninh lại sấn đến: "Không phải anh thích người ta nhưng bị từ chối lạnh lùng chứ?"
Giang Đình lườm anh ta một cái: Có tin tôi đạp anh xuống xe không, cho anh tự bò lên.'
Tạ Ninh ôi một tiếng, ngoan ngoãn ngồi lại: "Anh hẹn quá thành giận, xem ra tôi nói đúng rôi! Hửm? Tôi cứ giữ chặt, xem anh đạp tôi thế nào."