Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 284

Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:31:17
Lượt xem: 24

Lần trước khi mấy người Giang Đình đến Tiêu gia là mùa hè, ba người ngủ một giường cũng sẽ không chật chội nhưng đến mùa đông, đệm chăn dày, quả thật một giường chỉ thích hợp cho hai người ngủ.

Hơn nữa, Tiêu Thừa thật sự không dám thẳng thừng chống lại "mong muốn của sếp" ngay dưới mí mắt y, chỉ có thể bất chấp nói: "Vậy thì Giang Đình và Tống Hạ một phòng, Tạ Ninh và Tần Quyết một phòng."

Mấy người đã dự đoán được, thế nên không có ý kiến gì, xách bọc quần áo của mình đi vào nhà.

Tiêu Thừa nhìn bóng lưng của Giang Đình bằng ánh mắt đồng tình, nghĩ thâm cậu em Giang à, anh thật sự không có cách nào giúp cậu, cả nhà lớn bé của anh còn phải trông cậy vào tiền quân lương một tháng bốn lượng bạc của anh để sống, nếu như Chỉ huy sứ đại nhân ép buộc cậu, cậu hãy... Cậu hãy nhịn một chút nhé!

Hạ Vân Sâm như thể mọc mắt ở sau lưng, bỗng nhiên quay đầu nhìn anh ta.

Tiêu Thừa sợ đến nỗi giật nảy mình, suýt nữa đã trượt chân ngã sấp mặt, ánh mắt này của Hạ Vân Sâm có sức sát thương quá lớn, cách xa như vậy mà vẫn khiến Tiêu Thừa mềm nhữn cả chân.

Giang Đình lại không biết hai người này đang suy nghĩ gì, cười nói: “Anh Tiêu, chúng tôi tự thu xếp đồ đạc là được, anh cũng mệt mỏi một ngày rồi, đi nghỉ ngơi trước đi."

Tiêu Thừa lau mồ hôi lạnh: "À được, có chuyện gì cứ gọi tôi nhé.'

Dứt lời, anh ta cứng ngắc quay người, tay chân hoạt động như thể rối gỗ đi ra ngoài. Phòng không lớn nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, trong phòng đắp một chiếc giường đất, bên trên trải chăn đệm dày, trông đã thấy ấm áp.

Giang Đình đặt tay nải vào trong ngăn tủ, cởi áo khoác giữ một cái rồi treo lên móc áo, hỏi: "Tống Hạ, anh muốn ngủ bên nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hạ Vân Sâm tay không đi vào, ngay cả một bọc hành lý cũng không có, đứng ở trong phòng nhìn một lượt, cuối cùng chỉ vào cái ghế nằm ở góc tường: "Tôi ngủ ở đó."

Giang Đình nhìn theo hướng ngón tay y, vẻ mặt không hiểu: "Cái gì? Anh ngủ ở đó làm gì? Giường này ngủ được hai người mà."

Hạ Vân Sâm nhếch môi, quật cường một cách khó hiểu.

Y không muốn để Giang Đình rời khỏi quân doanh còn ngủ chung một giường với đàn ông khác nhưng y càng không thể ngủ chung với Giang Đình trên một chiếc giường được, thế nên y đã nghĩ ra biện pháp này để cân bằng.

"Này, trời lạnh như vậy, anh ngủ ghế làm gì, cái đấy để mùa hè ngủ." Giang Đình dở khóc dở cười.

Có đôi khi cô cảm thấy Hạ Vân Sâm hệt như một đứa trẻ vậy, bướng bỉnh hết chuyện này đến chuyện khác. Nếu như không dỗ y, y có thể tự hờn dỗi cả nửa ngày, nếu như dỗ y, y lập tức vui ngay.

Hạ Vân Sâm ho khan một tiếng che đi sự lúng túng: “Lính trinh sát chúng tôi quen rồi."

Giang Đình vỗ giường: "Đây là giường đó, ở trong quân doanh không có đâu, sắp đến Tết rồi, anh không thể hưởng thụ một chút được à?”

Hạ Vân Sâm nhìn chiếc giường kia, sau đó tránh mắt đi, đi thẳng tới ghế ngồi xuống, khoanh tay nói: "Không cần, một mình cậu ngủ sẽ rộng rãi hơn."

Giang Đình nghĩ nát óc vẫn không hiểu suốt ngày trong đầu Hạ Vân Sâm đang suy nghĩ cái quái đản gì. Tuy cô là người biến đổi gen, thể chất và năm giác quan cũng hơn người bình thường song cũng bị loại bỏ một số thứ gây cản trở đến việc thực hiện nhiệm vụ.

Ví dụ như kinh nguyệt của phái nữ, gen tình cảm của con người...

Các cô sẽ nảy sinh tình bạn, tình thân nhưng lại rất khó nảy sinh tình yêu, hoặc là nói ở phương diện tình yêu, phản ứng của người biến đổi gen rất chậm chạp, thậm chí bọn họ không phân biệt được sự khác nhau của mấy loại tình cảm này.

Kiếp trước, rất nhiều người ở xung quanh Giang Đình đều có người yêu, chỉ là "người yêu” này lại là sự tôn tại giống như chiến hữu hơn chứ không phải là phát triển từ sự hấp dẫn lẫn nhau giữa nam và nữ. Là bởi vì bọn họ hợp nhau, bọn họ xứng đôi, bọn họ thích hợp ở bên nhau, sau đó mới dần dần nảy sinh nhiều tình cảm hơn.

Nói tóm lại, tuy Giang Đình phản ứng nhạy bén với những thứ khác nhưng lại rất chậm chạp ở phương diện tình cảm, sự khác biệt giữa IQ và EQ là như vậy đấy.

"Anh sao thế?" Giang Đình dứt khoát đi qua, đứng ở trước mặt Hạ Vân Sâm hỏi cho rõ.

Sắc mặt của Hạ Vân Sâm không có gì khác lạ, ung dung nói: "Không có gì.

Giang Đình trố mắt: "Vậy tại sao anh không ngủ cùng tôi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-284.html.]

Hạ Vân Sâm: ....'

Yết hâu của y giật giật, hơi nghiêng đầu đi không nhìn vào mắt Giang Đình: "Tôi trời sinh không thích ngủ trên giường. Giang Đình: ....

Cô muốn nói "Anh không bị gì đấy chứ?”.

Hạ Vân Sâm ngồi, Giang Đình đứng, hai người đều im lặng, nhất thời bầu không khí trở nên rất kỳ lạ.

Lúc này, trong sân đột nhiên truyên đến giọng nói của tôi tớ Hạ gia: "Các vị khách quý! Cơm xong xuôi rồi ạI"

Tiếp đó là vang lên tiếng đập cửa, lúc này Giang Đình mới lên tiếng: 'Ừ, tới ngay!"

"Đi, đi ăn cơm.”

Cô thở một hơi, nói với bản thân là phải bình tĩnh, không so đo với Hạ Vân Sâm: “Chờ lát nữa nói sau.'

Bọn họ tới vội vàng nên Tiêu gia cũng chưa kịp chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon, may mà sắp đến Tết nên nhà nào cũng không thiếu thịt hun khói.

Thịt ba chỉ hun khói xào với tỏi tươi, chân giò hun khói hâm nhuyễn, xương sườn hun khói, canh củ cải thịt hun khói, sủi cảo dưa chua, cải trắng xào, thêm các loại nội tạng heo hun khói, có thể nói là mấy người Giang Đình được ăn một bữa tiệc thịt hun khói thịnh soạn.

Ăn cơm xong, tôi tớ của Tiêu gia đi đun nước nóng cho bọn họ rửa mặt, lại bưng cho mỗi phòng một chậu nước ngâm chân.

Chậu ngâm chân rất lớn, hai người có thể cùng nhau ngâm, nước nóng vừa đổ vào không bao lâu đã nguội, thế nên Giang Đình mời Hạ Vân Sâm cùng nhau ngâm chân.

"Nào, bây giờ nhiệt độ nước đang vừa vặn, ngâm chân lát nữa ngủ mới thoải mái."

Đương nhiên là Hạ Vân Sâm từ chối.

Từ lúc ăn cơm trở vê y đã ngồi ở trên ghế nằm của mình, không nói lời nào như một ông thần giữ cửa.

Nhưng Giang Đình lại không thể hoàn toàn phớt lờ sự tôn tại của y, dù sao cô cũng không phải là loại người như vậy, vả lại cảm giác tôn của Hạ Vân Sâm cũng rất mạnh.

"Không cần, cậu ngâm trước đi, lát nữa tôi rửa sau."

Giang Đình nhìn y, cuối cùng hỏi ra một vấn đề mà cô không hiểu nổi: "Anh ghét tôi đúng không?”

Hạ Vân Sâm ngẩn ra, vô thức trả lời: "Đương nhiên là không."

Giang Đình cau mày, bỗng nhiên bắt đầu cởi quần áo.

Hạ Vân Sâm nhìn hành động của cô, hơi sững sờ, sau đó lạnh lùng nói: 'Cậu làm gì vậy?"

Giang Đình cởi chỉ còn quân áo trong, cầm lên đặt ở chóp mũi ngửi từng cái một, lân này đến lượt Hạ Vân Sâm khó hiểu nhìn cô. Sau khi ngửi một lượt, Giang Đình trâm tư nói: "Không có mùi gì mài Hôm nay tôi đã thay quần áo sạch rồi! Không tin anh ngửi mà xemil"

Hạ Vân Sâm có chút ngơ ngác, khi Giang Đình cầm quân áo tới trước mặt y, thậm chí y còn có xúc động muốn co cảng bỏ chạy.

Thường thì bản thân không ngửi thấy mùi trên quân áo mình nhưng người khác lại có thể ngửi được, trên quần áo của Giang Đình mang theo mùi hương nhàn nhạt của cô, loáng thoáng xông vào trong lỗ mũi của Hạ Vân Sâm.

Hạ Vân Sâm nghiêng mặt đi: 'Lấy ra."

Giang Đình thật sự có chút tức giận: "Anh cảm thấy tôi thối đúng không? Thế nên mới không muốn ngủ chung giường với tôi, cũng không muốn ngâm chân cùng tôi, thậm chí còn bảo tôi cút ra đúng không?”

Cô siết chặt nắm đấm, nếu như người trước mắt không phải là Hạ Vân Sâm mà lạ Lý Trạch, cô đã đ.ấ.m một cú rồi.

Hạ Vân Sâm nghe vậy thì lập tức đứng dậy, có chút không biết phải làm thế nào: "Tôi không có ý đó."

Loading...