Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 283

Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:31:16
Lượt xem: 27

Giang Đình thản nhiên nói: "Không sao, đút tay vào trong túi của tôi này, ấm lắm.

Cô may hai cái túi lớn để đựng đồ ở trên áo khoác của mình, bên trong có lông nên rất ấm áp và mêm mại.

Cô dịch m.ô.n.g tới gân Hạ Vân Sâm: "Nào, đút tay vào đây.'

Lúc này, Tân Quyết ngồi ở bên cạnh Tạ Ninh đột nhiên nói: "Ở đây tôi có dư.'

Một đôi găng tay được đưa tới trước mặt Hạ Vân Sâm.

Hạ Vân Sâm ngước mắt đối diện với Tần Quyết, hai người nhìn nhau một lát, Tần Quyết cười một tiếng nhã nhặn, Hạ Vân Sâm gật đầu: "Cảm ơn."

Y đeo găng tay sau đó im lặng ngồi ở bên cạnh Giang Đình, Tân Quyết cũng không nói chuyện, nhắm mắt lại như thể tinh thân không được tốt. Một lát sau Tiêu Thừa cưỡi ngựa đi đến, anh ta giả vờ không nhìn thấy Hạ Vân Sâm, nhiệt tình nói: Giang Đình, ba người các cậu định ở đâu?"

Giang Đình ngẩng đầu cười nói: "Tần Quyết vê nhà chị gái cậu ấy, tôi và Tạ Ninh ở quán trọ."

Tần Quyết nghe vậy thì mở mắt nói: "Tôi chưa về vội, giúp cậu dọn dẹp phòng trước đã, giao thừa mới về."

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Đình gật đầu: "Vậy thì ba người chúng tôi ở quán trọ."

Tiêu Thừa: "Ôi chắc là không được đâu, thời điểm gần Tết như vậy, trong thành có hội chùa, rất nhiều người đã vào thành, sợ là quán trọ đã hết phòng trống từ lâu rồi."

Ba người Giang Đình sững sờ: "Hả... Đây rồi?"

Quả thật là bọn họ chưa cân nhắc đến vấn đề này.

Tạ Ninh nói: "Vậy chúng ta ở nhà anh Đông?"

Tiêu Thừa cười ha ha nói: “Chính là anh Đông của các cậu bảo tôi tới, nhà cậu ấy có họ hàng tới thăm nên không có phòng trống."

Giang Đình nhìn anh ta, hỏi một câu yếu ớt: "Vậy... Ở nhà anh hả? Anh Tiêu?"

Vừa nghĩ tới Tiêu Dư em gái Tiêu Thừa, cô lại cảm thấy huyệt thái dương giật giật.

Tiêu Thừa nói: "Đúng vậy, chẳng lẽ lại để các cậu ngủ ngoài đường?"

Suy nghĩ của anh ta lúc này rất đơn giản, đó chính là Giang Đình là anh em của anh ta, lại là người mà Chỉ huy sứ đại nhân để ý, vậy thì anh ta phải giúp đỡ nhiều hơn mới phải.

Giang Đình nói: "Vậy thì cảm ơn anh Tiêu, lần này vẫn là ba chúng tôi ngủ một phòng à?”

Tiêu Thừa đang định gật đầu, Hạ Vân Sâm đột nhiên xen vào một câu: “Vậy tôi thì sao?"

Mấy người đều nhìn vê phía Hạ Vân Sâm, Hạ Vân Sâm lại yên lặng nhìn Tiêu Thừa, mặt Tiêu Thừa đổi sắc, Chỉ huy sứ có ý gì vậy? Chẳng lẽ ngài ấy không định ở biệt viện Hạ gia à?

Trong lòng Tiêu Thừa đang điên cuồng gào thét, không thể nào!!! Đại nhân ngài có thể thận trọng một chút được không vậy hả! Tuy rằng hình như ngài thật sự rất thích Giang Đình nhưng ngài cũng phải cân nhắc đến thân phận của ngài chứ!

Giang Đình cười nói: "Ở biên thành anh không có chỗ nào để đi à? À đúng rồi, căn nhà kia của anh bán cho tôi, vậy anh còn nhà nào khác không?”

Hạ Vân Sâm mặt không đổi sắc nói: 'Không có.'

"Vậy trước đây anh ăn Tết ở đâu?”

“Quân doanh."

"Ờm..." Giang Đình bất đắc dĩ đỡ trán: "Vậy anh đi ở nhà họ hàng của anh?"

Hạ Vân Sâm lạnh nhạt nói: “Không đi.

Giang Đình nghĩ thâm, khứa Hạ Vân Sâm này nghê chính là quân nhân còn nghề tay trái là ảnh đế đấy à? Nếu không phải cô đã nhìn thấu sự ngụy trang của y từ trước, có lẽ lúc này "tình thương của mẹ' đã trỗi dậy thật sự cho rằng y là nhóc đáng thương không có chỗ nào để đi đấy.

Nhưng nghĩ lại, người nhà của Hạ Vân Sâm đều ở kinh thành, quả thật y không có người thân ở biên thành, một mình đón Tết cũng rất cô đơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-283.html.]

Cô nhìn về phía Tiêu Thừa: "Ờm, anh Tiêu à, anh xem...'

Mặt Tiêu Thừa đã sắp tái cả đi rồi, anh ta không biết làm thế nào nhưng lại không tiện từ chối, lắp bắp nói: "Vậy cậu, cũng ở nhà tôi?"

Hạ Vân Sâm đồng ý dứt khoát: "Được.

Tiêu Thừa túm mái tóc ngổn ngang trong gió, chỉ hy vọng Chỉ huy sứ đại nhân đừng ghét bỏ nhà anh ta.

"Nhà tôi vẫn còn hai căn phòng trống, vậy thì, vậy thì ba người các cậu ngủ một phòng, một mình Tống Hạ ngủ một phòng."

Mấy người Giang Đình đang định gật đầu, Hạ Vân Sâm lại đột nhiên xen vào một câu: "Tại sao?”

Y nhíu mày: "Tại sao không phải hai người một phòng?”

Sắc mặt Tiêu Thừa lúc đỏ lúc xanh lúc trắng, thay đổi liên tục như đèn led quấy điên cuồng trong pub, cuối cùng thở dài như dỗ trẻ con: "Thân phận của các cậu không giống nhau."

Anh ta cảm thấy mình là binh lính thân cận, lại lớn hơn Hạ Vân Sâm nhiều tuổi như vậy, có trách nhiệm phải "nhắc nhở' Hạ Vân Sâm "kiêm chế" một chút. Trong lời nói của anh ta có ý khác, có điêu Hạ Vân Sâm vốn không hề muốn để ý đến lời nhắc nhở của anh ta.

Trong miệng Tiêu Thừa đắng ngắt, tiếp tục duy trì "lòng trách nhiệm tràn ngập nguy hiểm" của mình dưới ánh mắt uy h.i.ế.p của Hạ Vân Sâm.

"Anh sợ ngủ một mình quá lạnh hả?"

Giang Đình đột nhiên bật cười ha ha: "Vậy anh ngủ chung một phòng với anh Tiêu đi.

Cổ Tiêu Thừa cứng đờ: "... ?"

Sắc mặt Hạ Vân Sâm tối sâm.

(Ảnh đế Sâm: Ứ ừ! Vợ ơi, lạnh lạnh, ngủ chung

"Mẹ trẻ" Giang Đình: Ai đó đóng gói ổng lại giùm đi

Tần Quyết: Con guộc tác, tui nhịn

Tiêu Thừa: Nhìn dáng vẻ vô dụng của ngài kìa)

*xx** Xe bò đi đến biên thành trong một bầu không khí kỳ lạ.

Tốc độ của xe bò nhanh hơn đi bộ cả phân nửa lộ trình luôn, bọn họ xuất phát từ buổi sáng, buổi chiều trời còn chưa tối đã kịp vào thành trước khi cổng thành đóng lại.

Đúng như lời Tiêu Thừa nói, còn có năm ngày nữa là đến Tết, quả nhiên trong thành vô cùng náo nhiệt, cũng không biết có bao nhiêu bách tính đã kịp vào thành mua đồ Tết, đi thăm người thân bạn bè.

Những người ở xa không kịp trở về trong ngày, đương nhiên chỉ có thể ở lại trong thành.

Trên đường phố gân như là người chen người, xe bò không thể nào đi qua nổi, cũng may quân bảo vệ thành đã tiến hành phân luồng người đi bộ và xe ngựa, xe đi một đường, người đi bộ đi một đường khác, như vậy mới giúp xe bò của mấy người Giang Đình chậm rãi đi vê phía trước.

Các binh lính trên xe lần lượt xuống xe tạm biệt đi về nhà mình, còn xe bò thì đương nhiên là ai đánh xe người đó phải chịu trách nhiệm cho bò ăn, sau khi mấy người Giang Đình cho xe bò đi tới nhà Tiêu Thừa, tôi tớ của Tiêu gia nhanh chóng tháo xe bò ra, dắt con bò đã mệt lả đi uống nước và ăn cỏ.

Bởi vì trời đã sắp tối, hôm nay cũng không có thời gian đi mua quà, mấy người Giang Đình bèn xách theo đồ mang từ quân doanh tới vào nhà.

Lần này đến biên thành, cho dù không ở nhà Tiêu Thừa thì Giang Đình cũng dự định đến chúc Tết, thế nên cô mang theo một ít đặc sản của đầu bếp doanh, ví dụ như hạt thông và hạt phỉ rang khô hay mộc nhí khô, đương nhiên, còn có một đống nguyên liệu ăn lẩu.

Một nguyên nhân rất lớn khác khiến Tiêu Thừa nhiệt tình mời mấy người Giang Đình đến nhà mình ở là vì những nguyên liệu lẩu này.

Người Tiêu gia vẫn nhiệt tình tiếp đãi bọn họ như lần trước, nhưng lại không thấy bóng dáng Tiêu Dư.

Vợ của Tiêu Thừa chủ động giải thích: "Mấy tháng trước em gái đã được mai mối, đầu xuân năm sau sẽ phải xuất giá, bây giờ đang ở trong phòng thêu đồ cưới."

Theo tập tục của Đại Dĩnh, con gái sắp kết hôn thì sau khi đính hôn sẽ không được xuất hiện ở ngoài gặp gỡ đàn ông khác, Giang Đình nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trong lòng giảm bớt được một gánh nặng.

Cô thật sự rất sợ Tiêu Dư lại cùng cô thảo luận vấn đề "Rốt cuộc anh có thích đàn ông hay không?'.

Tiêu Thừa thúc giục mẹ và vợ mình cùng tôi tớ nhanh chóng đi nấu cơm, lúc này lại đau đầu vì vấn để ngủ nghỉ.

Loading...