Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 274
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:31:01
Lượt xem: 35
Giang Đình theo bản năng cảm thấy cảnh không phù hợp với trẻ em kiểu này không thể để cho Hạ Vân Sâm nhìn thấy, cô xoay đầu lại định kéo nửa người trên của Hạ Vân Sâm và.
Nào ngờ hai người tâm linh tương thông, Hạ Vân Sâm tự rút nửa người trên lại, tay Giang Đình định túm lấy bả vai y lập tức vồ hụt, bộp một cái ngã ra đất.
"Ai?!" Triệu Khinh Hồng giật mình, buông tay ra, che Khổng Tiêu lại phía sau, khẽ quát một tiếng.
Giang Đình rất luống cuống, để Khổng Tiêu biết cô nghe lén chuyện của bọn họ, còn thấy hình ảnh xấu hổ như vậy, thế thì sau này cô còn đối mặt với Khổng Tiêu như thế nào nữa?!
Cô nhanh chóng quyết định, lập tức bò lên muốn chạy, Hạ Vân Sâm cũng đứng lên theo.
Nhưng lúc cô còn đang do dự Triệu Khinh Hông đã mạnh mẽ mà xông tới.
Người này không hổ là nam chính, mấy tháng không gặp đã tiến bộ cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt.
"Má nó.'
Giang Đình mắng một tiếng, thân mình lắc một cái, dứt khoát lập tức nhào vào trong lòng Hạ Vân Sâm, còn dùng sức rúc đầu vào trong, nhất định phải che kín mặt của mình.
Hạ Vân Sâm sửng sốt, theo bản năng ôm lấy bả vai Giang Đình.
Giang Đình vội la lên: "Đừng để cho bọn họ nhận ra tôi.
Triệu Khinh Hồng dừng lại ở trước mặt hai người, vẻ mặt sắc bén mà nhìn bọn họ.
"Các người là ai? Sao lại nghe lén? Các người đã nghe thấy gì rồi?!"
Vẻ mặt Hạ Vân Sâm thản nhiên, không hề có chút xấu hổ nghe lén xong bị người ta phát hiện chút nào.
Nhưng đó chỉ là bên ngoài, thật ra là bởi vì y hoàn toàn không để ý Triệu Khinh Hồng đang nói gì, lực chú ý của y đã tập trung hết ở người trong n.g.ự.c rồi.
Y có cảm giác lồng n.g.ự.c mình chợt nóng bỏng, giống như có thứ gì đó sắp phá vỡ phòng bị trong lòng mà mạnh mẽ xông ra ngoài.
Triệu Khinh Hồng lại hỏi lần nữa: “Nói, các người là ai?”
Hắn hết nhìn mặt Hạ Vân Sâm, lại nhìn sang Giang Đình đang chui hết cả đầu vào trong áo choàng của người nọ.
Khổng Tiêu cũng trong lòng run sợ mà nhìn bọn họ.
Trong quân doanh nghiêm cấm nam nam tư tình, bị phát hiện thì sẽ bị đánh năm mươi quân côn rồi trục xuất khỏi quân doanh.
Cuối cùng Hạ Vân Sâm cũng cho hắn một ánh mắt, lạnh lùng nói: "Các cậu đang làm cái gì thì chúng tôi đang làm cái đó."
Triệu Khinh Hồng sửng sốt, dùng ngón tay chỉ vài mình: "Chúng tôi đang... 2"
Hạ Vân Sâm cân nhắc dùng từ, đây rõ ràng là vượt qua phạm vi nhận thức và trình độ kiến thức của y, y nghĩ ngợi, tổng kết: "Gian díu mập mờ, hoặc là, tằng tju với nhau?"
Giang Đình: ....
Mịa nó, anh không biết nói chuyện thì có thể câm miệng lại mà?
Triệu Khinh Hồng sửng sốt, trong lúc nhất thời lại không có lời nào để nói.
Sau đó hắn lập tức tức giận nói: "Anh đang nói gì vậy? Gì mà gian díu mập mờ? Gì mà tăng... Tịu... Đúng là nói hươu nói vượn!" Gian díu mập mờ là để miêu tả nam nữ, tăng tju với nhau thì càng là lời nói vô căn cứt
Hắn với Khổng Tiêu chẳng qua là... Chẳng qua là ôm một cái, còn chưa thân mật bằng hai người trước mắt nữa.
Người trốn trong áo choàng kia, đến bây giờ vẫn không dám lộ mặt, đến cùng là ai đang gian díu mập mờ đây hả?
(Giang Đình: Bao nhiêu hình tượng cool ngầu của tui sụp đổ hết rồi trời ơi!)
Triệu Khinh Hồng chỉ vào Hạ Vân Sâm nói: "Anh lại mắng cả chính mình luôn à?"
Khổng Tiêu có chút vui mừng và thấp thỏm nho nhỏ, cẩn thận hỏi: "Hai người các anh cũng là...
Hạ Vân Sâm lạnh lùng mà liếc bọn họ một cái, không phản ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-274.html.]
Triệu Khinh Hồng bị thái độ của Hạ Vân Sâm làm cho hơi bốc hỏa, trầm giọng nói: "Hai người các anh không gộp lại được một cái miệng à?'
Giang Đình vội kéo tay áo của Hạ Vân Sâm.
Hạ Vân Sâm cân nhắc lại lời mình vừa mới nói, thấy đúng là không ổn, lạnh lùng nói: "Vừa rồi các cậu nói gì, chúng tôi đều chưa nghe thấy, chuyện tối nay, các cậu không nói ra ngoài, chúng tôi cũng sẽ giữ kín như bưng.'
Lúc này thái độ của Triệu Khinh Hồng mới hơi dịu đi: "Nói lời giữ lời?"
Hạ Vân Sâm phá lệ hỏi ngược lại: "Cậu sợ người khác biết đến vậy ư?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Y nhìn thoáng qua Khổng Tiêu, biết đây là bạn của Giang Đình, y đã sớm nghĩ thông suốt, nếu Giang Đình để ý bạn của cô, vậy thì y cũng sẽ chấp nhận bạn của cô, bạn của Giang Đình, hẳn là y cũng nên giúp đỡ và bảo vệ.
Sắc mặt Triệu Khinh Hồng thay đổi: "Liên quan gì đến anh, chẳng lẽ anh không sợ?”
Hạ Vân Sâm lạnh lùng nói: "Sợ thì cũng đừng bắt đầu."
Giang Đình nghe xong âm thâm gật đầu, cực kỳ tán thành với quan điểm của Hạ Vân Sâm.
Trong nguyên tác, hai người Triệu Khinh Hồng và Khổng Tiêu dây dưa hơn trăm vạn chữ, cuối cùng mới tu thành chính quả, cả đoạn đường gập ghêềnh, nguyên nhân rất lớn là bởi vì Triệu Khinh Hồng do dự không dứt khoát giữa tình cảm và báo thù gây ra.
Triệu Khinh Hồng siết nắm đấm, nói: "Cứ lo xong chuyện của chính anh trước đi, cả bốn đều là đồng tính, anh nghĩ hai người các anh bị phát hiện thì sẽ có kết cục tốt sao? Tự giải quyết cho tốt đi!"
Sắc mặt Hạ Vân Sâm trâm xuống, cánh tay ôm Giang Đình căng chặt.
"Chúng ta đi." Triệu Khinh Hồng kéo Khổng Tiêu rời đi.
Giang Đình khẽ vỗ cánh tay Hạ Vân Sâm, nhỏ giọng nói: "Buông ra được rồi."
Hạ Vân Sâm nhanh chóng buông tay ra.
Giang Đình lùi vê phía sau hai bước, ló đầu ra ngoài, thở hổn hển mấy hơi không khí mới mẻ.
Trong n.g.ự.c Hạ Vân Sâm rất ấm áp không phải là giả, có điều cũng rất buồn bực, chủ yếu là do mùi khoai nướng.
"Hây, nghẹn c.h.ế.t tôi rồi, nhưng thôi bỏ đi."
Cô chỉ vào trong túi của Hạ Vân Sâm: "Củ khoai nướng này thơm quá, đến tôi cũng muốn ăn."
Trong n.g.ự.c trống trơn, Hạ Vân Sâm có chút không quen, thật giống như có thứ gì đó rút ra từ trong thân thể vậy, buồn bã mất mát. Lời Triệu Khinh Hồng vừa mới nói càng giống như một cái búa tạ nện vào trong lòng y.
Đúng vậy, nếu như ý nghĩ kia của y về Giang Đình bị Giang Đình phát hiện thì làm sao đây? Kể cả hai người bọn họ có thể cùng chung suy nghĩ, nhưng người ngoài mà biết thì sao đây?
Chưa kể...
Hình như Giang Đình chỉ coi y như bạn bè mà thôi.
Y lấy khoai nướng từ trong túi ra, vẫn còn ấm nóng: "Ăn không?"
Giang Đình quả quyết nói: 'Ăn."
Hạ Vân Sâm bẻ củ khoai lang đỏ to bằng nắm tay ra, mỗi người một nửa, bên trong là màu đỏ cam, vẫn còn bốc một lớp hơi nóng nhè nhẹ, thơm ngọt mềm mại, ngọt đến say lòng người.
Hai người vừa gặm khoai lang đỏ vừa đi vê hướng đầu bếp doanh. Giang Đình định nói gì đó.
Tuy cô cảm thấy vừa rồi chỉ là kế sách tạm thời, giữa bạn tốt với nhau ôm một cái thì có làm sao, song Hạ Vân Sâm là một người bảo thủ, bị người ta nói là đồng tính không biết y có tức giận hay không.
Cho nên cô yên lặng mà gặm khoai lang đỏ, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Lời của Triệu Khinh Hồng, anh đừng để ý."
Hạ Vân Sâm đang cố gắng để bản thân không nhớ lại cảm giác ôm Giang Đình cùng với hơi thở truyền đến từ trên người Giang Đình.
Dưới tiền đề Giang Đình không có ấn tượng tốt với y, y nhất định không được vượt qua giới hạn bạn bè lấy một chút.
Nghe thấy Giang Đình lên tiếng, Hạ Vân Sâm lấy lại tinh thân, khẽ gật đầu: "ừ"
Y quay đầu nhìn Giang Đình, thấy cô dùng bàn tay đeo bao tay có chút vụng vê mà ôm khoai lang đỏ gặm.