Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 256
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:26:21
Lượt xem: 15
Giang Đình cảm giác hôm nay ăn hơi nhiều, cô có một tật xấu là ăn no sẽ buồn ngủ, thế là cô gọi tiểu nhị mang nước ấm tới, định rửa mặt đơn giản rồi đi ngủ. Ở biên thành, trời tối rất sớm, ban đêm lại kéo dài rất lâu.
Giang Đình đang cởi tất thì chợt nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng động lạ. Cô nhìn ra cửa sổ, ngay sau đó, cửa số đã bị người mạnh mẽ phá vỡ.
Hai bóng người một trước một sau trèo vào phòng từ cửa sổ tâng hai, vững vàng đứng trước mặt Giang Đình.
Cô theo bản năng rút đoản đao từ dưới gối, chân trân giãm lên mặt đất, một tay còn câm tất, lạnh lùng nói: "Các ngươi là ai?"
Từ hành động và khí thế của hai người này có thể thấy họ không phải kẻ cướp đầu đường xó chợ, không thể là ăn trộm và càng không có khả năng là đi nhầm phòng. Bọn họ là nhằm vào cô mà tới.
Hai tên binh lính thân cận của Lý Trường Hoằng có chút xấu hổ, tuy họ biết đôi khi tính tình của Chỉ huy sứ nhà mình không được tốt, bụng dạ hẹp hòi, thậm chí làm người có chút ngoan độc nhưng bản thân làm binh lính thân cận của anh ta, người khác sẽ chỉ cho rằng bọn họ đều cùng một giuộc. Với lại, hành động của họ lần này thực sự không phải việc mà quân tử làm.
Hơn nửa đêm chạy tới phòng của người ta, cưỡng đoạt dân... Nam, còn ra thể thống gì?
Binh lính thân cận nói: "Giang Đình, đại nhân nhà tôi muốn gặp cậu, mời đi theo chúng tôi một chuyến."
Giang Đình vừa nghe xong đã biết đại nhân mà hai người nói là ai. Tên tiểu nhân Lý Trường Hoằng này có phải âm hồn không mà cứ bám theo suốt thế? À không, là âm hồn lai đỉa mới đúng.
Dail VờICờILời
"Không rảnh."
Đây là tâng hai, không có địa long chỉ có một chậu than, cô giãm chân trần trên đất bị lạnh c.h.ế.t mất. Cô liếc mắt nhìn hai người kia một cái, ngồi lên giường xỏ tất vào rồi lại đeo giày lên chân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Binh lính thân cận nói: "Nếu cậu không chịu đi theo chúng tôi thì chúng tôi chỉ có thể mạnh mẽ trói cậu đi."
Giang Đình không biết đối phương có bao nhiêu người, nếu một đấu một thì cô chắc chắn có thể thắng nhưng nếu đối phương có mười mấy người thì sao? Cô không dám mạo hiểm.
Có thể trở thành binh lính thân cận của Chỉ huy sứ, chắc chắn phải là người xuất sắc, thân thủ sẽ không kém gì Thiên hộ. Cô âm thầm thử, nói: "Tại sao đại nhân của hai người muốn gặp tôi? Tôi chỉ là một lính bếp thôi mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-256.html.]
Binh lính thân cận nói: “Cái này không phải chuyện mà đám cấp dưới chúng tôi có thể hỏi đến. Mời đi cho."
Giang Đình thở phào, nói: "Từ từ, tôi lấy theo những thứ đáng giá đã."
Cô nhanh chóng nhét bạc vào lòng n.g.ự.c rồi ném tay nải xuống đáy giường. Cô không biết khi nào mình có thể chạy ra nên chỉ có thể để có cơ hội thì trở về lấy tay nải vậy
Hai binh lính thân cận chờ cô thu thập xong mới tiến lên hai bên trái phải, câm lấy tay cô, dẫn theo cô nhảy ra ngoài cửa sổ, đáp xuống đường rồi kéo cô đi về phía trước.
Sau khi trời tối trên đường không một bóng người, giày đạp trên mặt đường đầy tuyết đọng phát ra những tiếng vang phập phập. Giang Đình nhìn xung quanh, cười nói: "Hai vị đại ca đừng túm mạnh thế chứ. Tôi chỉ là một lính bếp, có thể chạy được dưới mắt hai anh sao?"
Binh lính thân cận nghe vậy thì lực tay hơi thả lỏng một chút: "Nói nhảm ít thôi, đi mau lên."
Giang Đình im lặng bước đi, qua một hồi cô đột nhiên hô lên: "Chỉ huy sứ đại nhân! Sao ngài lại tới đây?”
Hai binh lính thân cận sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía trước nhưng lại chỉ thấy một khoảng không đen nhánh.
Mà lúc này, Giang Đình nhanh chóng vùng vẫy ném ra tay của hai binh lính thân cận, dồn khí trong đan điền, võ mạnh một chưởng vào n.g.ự.c bọn họ rồi nhanh chóng lùi lại, quay người chạy vào trong bóng đêm.
Hai binh lính thân cận che n.g.ự.c lùi lại mấy bước, ngạc nhiên nhìn nhau. Họ không ngờ một lính bếp lại có lực mạnh như vậy.
Cậu! Ta! Giả! Vời
"Không ổn!"
Binh lính thân cận lập tức huýt sáo, những binh lính thân cận và trinh sát ẩn nấp ở quanh đó nhanh chóng đuổi theo Giang Đình.
"Mẹ nó. Giang Đình chạy vài bước trên nên tuyết mới phát hiện hoặc là giày cô chôn sâu dưới tuyết khiến cô nhấc chân rất khó khăn, hoặc là cô giãm lên mặt băng trơn trượt.
Điều này làm cho cô không thể chạy nhanh được.