Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 240

Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:25:53
Lượt xem: 15

Tuyết lớn tung bay, rơi xuống đầu người nhanh chóng tan đi, tuyết dưới chân vẫn chưa dày, nhưng trên đỉnh đống cỏ khô và doanh trướng đã bị tuyết bao phủ lên.

Các lính bếp cầm chổi quét tuyết trên nóc doanh trướng, hai người Giang Đình cũng đi làm theo.

"Cảnh tuyết thật là đẹp, hồi còn nhỏ, chỉ cần mỗi lần tuyết rơi, chúng tôi sẽ biết, cha mẹ sắp được nhàn rỗi, năm mới cũng không còn xa.'

Tạ Ninh câm cái xẻng, nhìn vê phía xa, lộ ra vẻ mặt hoài niệm: “Anh thì sao, Giang Đình, tuyết ở quê các anh cũng rất lớn chứ?"

Giang Đình khịt khịt mũi, hắt hơi một cái: "À, hình như là vậy."

Trong trí nhớ của nguyên thân đúng là tuyết rất lớn nhưng ở tận thế không có, loài người ở tận thế đều sống ở dưới lông thủy tinh nhiệt độ ổn định.

Cô cởi bao tay ra, câm một nắm tuyết lên, nặn nặn, lạo xạo lạo xạo, bông tuyết vốn rời rạc bị nặn thành một quả cầu tuyết, thật là thú vị.

"Bốp" một cái, Tạ Ninh la lên một tiếng, quay đầu lại, thấy một lính bếp đang cầm cầu tuyết ném anh ta, anh ta la lên một tiếng, xắn tay áo, ném cái chổi xuống: "Anh dám đánh tôi, anh chờ đó cho tôi!"

"Đồ ngốc, tới đánh tôi đi này!"

'Đừng chạy!

Rất nhanh, một đám lính bếp trẻ tuổi bắt đầu đuổi nhau trên nền tuyết, anh dùng cầu tuyết đáp tôi, tôi dùng cầu tuyết ném anh, chơi vui vẻ vô cùng.

Giang Đình cười tủm tỉm mà nhìn bọn họ, muốn tham gia, lại sợ mình chơi vui quá, không khống chế được sức lực làm người khác bị thương. Hà Kính trợn trắng mắt: "Ấu trĩ, chẳng khác nào một đám trẻ con."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Quyết khoanh tay, chỉ vê phía phòng bếp lớn: "Nhân lúc bọn họ chơi đùa, chúng ta mau đi giành nước ấm đi."

Giang Đình phản ứng lại, cười nói: "Có lý, đi"

Một lát sau, chú Lương tới, lúc này mới túm cả đám trên đầu với trên người toàn là tuyết về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-240.html.]

Buổi sáng, Giang Đình treo lạp xưởng ở trên giá, đặt một chậu than ở dưới, ném một ít vỏ bưởi vỏ quýt với lá thông lá bách vào, dùng để hun lạp xưởng.

Cô cũng không cầu hun quá khô quá thơm, hun cho cạn hơi nước chút, để bay mùi tanh đi là được rồi.

Các lính bếp hỏi cô làm gì vậy, Giang Đình cười tủm tỉm nói: "Lạp xưởng, thử làm một chút, nếu ngon thì sau này sẽ dạy các anh." "Chắc chắn là sẽ ngon, đồ anh làm mà có thể không ngon sao?”

Các lính bếp bị đuổi đi rất dễ dàng, bất kể Giang Đình làm món gì cũng không có ai cay cú với cô, bởi vì sau đó cô sẽ rất hào phóng mà dạy cho mọi người cách làm.

Thế nên các mối quan hệ của Giang Đình ở đầu bếp doanh càng ngày càng tốt.

Sau khi lạp xưởng nướng chín, nước cốt lẩu cũng đã đông lại hết, thậm chí còn đông lạnh đến mức cứng trơ ra.

Giang Đình xắt nước cốt lẩu thành từng miếng, dùng giấy dầu gói lại, mỗi khối chính là lượng dùng mỗi lần, sau đó dùng bút than viết viết vẽ vẽ lên trên.

Nước cốt lẩu chia thành ba phân, một phân cho Chu Đông, một phần giữ lại cho mình, một phần gửi cho Hạ Vân Sâm, mỗi người có khoảng chừng mười miếng gì đó.

Cô dùng giấy mỡ heo gói tất cả hạt thông quả phỉ rang sẵn, lạp xưởng nướng xong, thịt khô cay và nước cốt lẩu lại mấy lớp, đề phòng hôm tuyết rơi sẽ bị ướt, cuối cùng còn cất vào trong túi quần áo.

Buổi trưa quả nhiên Tiêu Thừa có tới, lúc thấy một túi đồ lớn kia của cô thì hoảng sợ: "Nhiều như vậy, cậu đã làm suốt cả đêm như thế nào vậy?"

Giang Đình phe phẩy ngón trỏ: "Sai, còn cả buổi sáng hôm nay nữa, với cả tôi cũng có rất nhiều người giúp một tay nữa.'

Tiêu Thừa hài lòng nói: "Giang Đình ơi Giang Đình, chẳng trách nhân duyên của cậu tốt, chỉ gửi đồ cho một người bạn bình thường thôi mà cậu cũng hết lòng như thế."

Giang Đình tự nhủ trong lòng, Hạ Vân Sâm còn lâu mới là bạn bè bình thường, người ta chính là bắp đùi to đấy.

Tiêu Thừa đắc ý, Chỉ huy sứ đại nhân vui vẻ, thế thì anh ta sẽ vui vẻ, vì thế anh ta vui vẻ hỏi: "Cậu làm món gì vậy, có để lại một chút cho chúng tôi nếm thử không?”

(Hạ-đùi-Vân- to- Sâm: Sai sai sai, là chồng!)

Loading...