Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 237
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:22:51
Lượt xem: 15
Đúng lúc gần đây có binh lính bị thương muốn về quê, thế nên hai người cũng không nghi ngờ lời của Giang Đình.
Tạ Ninh nói: "Trứng vịt bắc thảo, thịt khô cay, lạp xưởng... Có thể gửi bao lâu vậy? Nhà tôi cách không xa, đi đường chừng mười ngày là đến."
Giang Đình nói: Bây giờ trời lạnh, làm xong để ở bên ngoài cả đêm là đông lạnh đến nỗi cứng ngắc rồi, chỉ cần trên đường tuyết không tan, thì chắc chắn mười ngày sẽ không hỏng."
Tạ Ninh bẻ đầu ngón tay đếm thử: "Cha mẹ, ông bà, nhà ngoại, nhà chú... Ôi trời, không tốt!"
Giang Đình thấy vẻ mặt anh ta đau khổ, nói: "Sao thế? Chẳng phải vừa nãy vẫn rất vui vẻ sao?" "Chỗ thịt này là phải tự bỏ tiền mua, tôi tính thử, mỗi nhà một hai cân, cũng phải tốn hết của cải nhà tôi mất."
Quân lương một tháng của anh ta chỉ sáu trăm văn, hơn nữa hoa hồng chia từ đồ ăn do đầu bếp doanh bán, non nửa năm qua cũng chỉ tiết kiệm được chưa đến ba lượng bạc, mấy hôm mua trước mua quần áo giày mũ còn tốn một chút, nghĩ đến việc lại phải bỏ tiền ra đúng là đau lòng.
"Thôi, năm nay tôi sẽ không gửi đồ vê, năm sau có tiên rồi gửi sau vậy."
Tạ Ninh câm hai cái d.a.o phay lên, bắt đầu thái thịt bình bịch: "Hôm nay tôi làm giúp anh là được.
Chu Đông thì lại vừa vui vừa buồn, vui là vì có cơ hội để cho người nhà nếm thử món ăn Giang Đình làm, buồn là vì thịt dùng đêm nay chính là của phòng bếp nhỏ chọn mua, đó là phần của võ tướng. Quản sự của phòng bếp nhỏ bảo anh ta ngày mai đi chọn mua về bổ sung, nói vậy thì anh ta phải đi lên trấn trên ba ngày liên tục, nghĩ đến đã thấy mệt c.h.ế.t rồi.
Lạp xưởng cân một cục nhân thịt lớn, hai người Tạ Ninh và Chu Đông thái chừng một canh giờ, mới xong được hai chậu, còn Giang Đình thì lại thái hai chậu thịt ở bên cạnh, nhân thịt và miếng thịt đều dùng các loại gia vị ướp lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trứng vịt bắc thảo là trò đùa mà hồi trước Giang Đình đột nhiên nghĩ ra, bây giờ đúng lúc có thể ăn được rồi.
Mùa đông mà có một bát cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo, thật sự là một sự lựa chọn bồi bổ dạ dày không tồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-237.html.]
Giang Đình dạy bọn họ rửa sạch ruột non heo, bành đầu ra bọc lên ống trúc, đổ nhân thịt vào trong, vừa rót vừa chèn thịt vào sâu tít bên trong. Tạ Ninh và Chu Đông thấy việc này cũng khá thú vị, cười toe toét mà thi nhau nhồi lạp xưởng.
Giang Đình bất đắc dĩ nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, sắp nhồi rách rồi kìa."
Lúc này Tạ Ninh Chu Đồng mới sợ tới mức dừng tay, trừng mắt liếc lẫn nhau một cái.
Giang Đình chuyển một thùng dầu hạt cải to phủ đầy bụi đã lâu ra rót vào trong chảo sắt lớn, sau đó cho thịt heo vào chiên. Trong lúc chờ đợi, cô suy nghĩ, nên chuẩn bị món ăn như thế nào cho Hạ Vân Sâm đây?
Cô lướt nhanh đồ đạc trong phòng bếp một vòng, nói: "Các anh cảm thấy những món tôi từng làm hồi trước, món nào để lại cho hai người ấn tượng sâu sắc nhất?"
Tạ Ninh không cân nghĩ ngợi nói luôn: "Lẩu!"
Bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ, hình ảnh trong nhà họ Tiêu ở Biên thành mấy tháng trước, cả đám người xúm lại một chỗ ăn lẩu, khiến cho người ta khó quên không chỉ có vị ngon của lẩu, mà còn cả Chỉ huy sứ đại nhân bí ẩn kia nữa.
Nhưng giây tiếp theo, Tạ Ninh nhíu mày nói: "Hình như lẩu không tiện mang theo đâu.
Chu Đông nói: "Nghe các anh nhắc đến lẩu mấy lần, rốt cuộc thứ này thật sự ăn ngon lắm à?"
Giang Đình cười nói: "Thật ra cũng không phải là ngon lắm, chủ yếu là bầu không khí ấy thôi."
Mùa đông đúng là rất hợp ăn lẩu, mà lân trước Hạ Vân Sâm đeo mặt nạ cũng phải chạy tới nhà họ Tiêu ăn ké, đủ để thấy hẳn là y cũng rất thích lẩu.
Giang Đình cân nhắc, hay là viết cái thực đơn gửi tới cho y nhỉ?
Nhưng cô lại cảm thấy thực đơn của lẩu quá phiền phức, có một vài gia vị do cô lấy từ tay thương nhân người Hồ, ví dụ như hoa hồi cây hồi gì đó, viết vào nhỡ đầu bếp kinh thành không biết cô nói gì thì sao?