Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 224
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:22:28
Lượt xem: 16
Buổi chiều lúc cô tỉnh ngủ đã cảm thấy cơ thể có hơi uể oải, cứ ngỡ rằng vì cưỡi ngựa nửa ngày nên thế, bây giờ bụng dưới lại đau nhức, trong đầu cô dâng lên một ý nghĩ không hay rồi.
"Đau bụng? Cảm lạnh sao? Vào phòng đi, uống chút nước nóng." Tần Quyết nói xong giúp cô vén tấm vải nỉ ra.
Giang Đình gật đầu, nhấc chân muốn đi, lại đột nhiên cảm giác không đúng lắm. Một luồng nhiệt từ đâu đó ùa ra, đáng sợ nhất là cô cảm thấy quân mình có chút nhớp nháp, có lẽ là lúc ngủ m.á.u kinh đã trào ra rồi.
Cả người cô cứng đờ.
Tất cả đều là do tên nhóc Lý Trạch này đã khiến cô mất hết sự chú ý.
Trong nháy mắt tiếp theo, chuyện khiến cô sợ hãi nhất vẫn xảy ra. Bởi vì Tần Quyết đang nhìn chằm chằm vết m.á.u nhỏ trên m.ô.n.g trái của cô, sắc mặt có chút hoảng hốt, nói: "Quần của anh..."
Giang Đình quay đầu lại nhìn, hai mắt tối sầm.
"Làm sao vậy, bị thương à?” Tần Quyết nhíu mày: "Sao lúc chiêu anh không nói?"
Trong chớp mắt, Giang Đình quay đầu lại, nhìn anh ta, lộ ra biểu cảm quái dị: "Đúng vậy, nhưng tôi ngại mở miệng.
Tần Quyết nói: "Sao lại bị thương thế, có nghiêm trọng không?”
Giang Đình ngẩng đầu nhìn trời: "Cưỡi ngựa không cẩn thận bị ngã, m.ô.n.g đập trúng một tảng đá, nên nở hoa...
Tần Quyết giật mình, đây là tư thế ngã ngựa gì vậy chứ?
Anh ta nghiêm túc nói: Không có chỗ nào khác bị thương đấy chứ? Chân thì sao? Eo nữa?"
Giang Đình lắc đầu.
Trong chớp mắt tiếp theo, Tân Quyết trâm giọng nói: "Anh cởi quần ra đi, tôi giúp anh kiểm tra một chút."
"Không! Không cần đâu!"
Giang Đình sợ tới mức hoa cúc căng ra, che m.ô.n.g lui vê phía sau hai bước, như đụng phải địch vậy.
Đối mặt với ánh mắt mơ hồ của Tần Quyết, cô giả vờ bình tĩnh nói: "Thật ra không phải là ngã."
Tần Quyết truy hỏi: "Vậy là cái gì? Bị bệnh thì chúng ta tìm quân y khám, đừng giấu bệnh sợ thây thuốc!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-224.html.]
Giang Đình chỉ có thể lắc đầu.
Tần Quyết đánh giá Giang Đình, nói: “Giang Đình, anh làm sao vậy, hôm nay có gì đó lạ lắm."
Giang Đình duy trì một tư thế không dám cử động, cười ngượng ngùng nói: "Cái này... Thật sự là có điều khó nói."
Tần Quyết không nói lời nào, chỉ lộ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, hiển nhiên anh ta không có ý vạch trân việc này.
"Giang Đình, tôi cho rằng chúng ta là anh em" Sau một lúc lâu, Tân Quyết than nhẹ một tiếng: "Nếu anh có chuyện gì khó xử thì nhất định phải nói với chúng tôi."
Suy nghĩ của Giang Đình quay cuồng, cô biết mình tốt nhất nên tìm một lý do hợp lý để dọa Tần Quyết đi, nếu không sau này cô đến tháng chẳng lẽ cứ lén lén lút lút sao? Vậy sẽ càng khiến người khác thêm nghi ngờ.
Nghĩ tới đây, cô ngước mắt lên, nhăn nhó nói: "Tôi... Mông tôi đau, bởi vì cái đó nó †o ra.
Tân Quyết vẻ mặt không hiểu: "Cái gì cơ?”
"Bệnh trĩ... Tần Quyết: "..."
Giang Đình nói: "Vốn không có nghiêm trọng như vậy, nhưng vì hôm nay cưỡi cho tới trưa nên nó nứt ra...
Vân Mộng Hạ Vũ
Lần này thì hay rồi, trước thì cô bất lực, sau thì cô bị trĩ, full combo bệnh lớn của đàn ông luôn.
Vốn tưởng rằng Tân Quyết sẽ từ bỏ mới đúng vì cô đã không tiếc giá nào nói dối, ai ngờ biểu cảm của anh ta lại càng thêm nghiêm túc: "Máu đã thấm ra cả quân rồi, vậy chắc vết thương không nhẹ. Đi, chúng ta đến quân y khám.”
Giang Đình chỉ muốn hô to cứu mạng, liên tục xua tay: "Không muốn... Không, tôi không đi.'
"Tại sao chứ?”
"Tôi không muốn người ta xem mông!"
Tần Quyết nhịn không được mà phì cười, bất đắc dĩ nói: "Yên tâm, quân y nhìn thấy m.ô.n.g trần nhiều rồi. Ở trong mắt người ta, anh có mặc hay không cũng đâu có khác biệt gì.
Giang Đình vẻ mặt phức tạp nhìn anh: “Anh nói cái gì vậy? Tôi không đi, tôi là người sĩ diện, có c.h.ế.t tôi cũng không đi.
Cô nói: "Tránh ra, tôi muốn vào thay quần, sau đó ăn cơm."
Tân Quyết chỉ có nghiêng người nhường đường, nói: "Vậy tôi đến chỗ quân y lấy cho anh chút thuốc mỡ nhé?"
Giang Đình ôm bụng nói: "Được! Cảm ơn