Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 219
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:22:20
Lượt xem: 16
Hai người mua hai cái bánh cuốn để ăn sáng, lại mua một túi bánh bao, sủi cảo mang theo để ăn trên đường, lúc này mới xếp hàng ra khỏi thành.
Buổi sáng là thời điểm cửa thành ở Biên thành náo nhiệt nhất, dân chúng trong cửa xếp hàng dài chờ ra khỏi thành. Ngoài cửa có rất nhiều người gánh vác trọng trách chờ vào thành bán đồ.
Việc kiểm tra hôm nay rõ ràng nghiêm ngặt hơn ngày xưa rất nhiều, toàn bộ hành lý của Giang Đình gần như đều bị mở ra cẩn thận kiểm tra một phen mới cho đi.
Hai người dắt ngựa đi ra khỏi thành, Giang Đình thấp giọng nói: "Là bởi vì đội ngũ đưa dâu của Hồi Hộc muốn tới Biên Thành nên vậy sao?" Trinh thám gật gật đầu: "Đúng vậy, mấy ngày này người Bắc Nhung rất có thể sẽ trà trộn vào trong thành."
Giang Đình xoay người lên ngựa, nhìn lại cửa thành cao lớn, nói: "Đi thôi, về doanh nào."
Vì có kinh nghiệm cưỡi ngựa cùng Hạ Vân Sâm lần trước, nên lân này Giang Đình đã có thể thuần thục điều khiến ngựa nhưng vẫn không chịu nổi cơn đau khi đùi bị cọ sát. Cô chỉ có thể tìm hai bộ quần áo cũ, bọc đùi lại, giống như hai cái chân giò hun khói sưng phù, thoạt nhìn trông rất buôn cười.
Trinh thám cười nói: Cậu làm cái gì vậy? Người mới cưỡi ngựa chính là phải chịu đựng gian khổ này, một khi da chân dày lên sẽ không còn đau nữa."
Giang Đình nói: "Tôi cũng không thường xuyên cưỡi ngựa, cứ như vậy là được rồi."
Hai người phóng ngựa chạy như điên, hơn một canh giờ sau dừng lại ở một bờ sông nghỉ ngơi một lát, chia bánh bao với màn thầu ăn rồi lại tiếp tục lên đường. Mãi cho đến giữa trưa, họ mới về tới quân doanh.
Trinh thám nhận được mệnh lệnh của Hạ Vân Sâm, cần phải đưa Giang Đình về đầu bếp doanh an toàn, không thể để cho người khác tìm cô gây rắc rối. Sau khi vào đại doanh, anh ta ném ngựa cho tiểu binh dắt đi, còn mình thì giúp Giang Đình chuyển đồ xuống, hai người xách túi lớn, túi nhỏ giống như chạy nạn vào trong quân doanh.
Có người nhận ra Giang Đình hỏi: "Giang Đình, cậu đi đâu về vậy?"
Giang Đình vội vàng nói: "Lên trấn, mua ít đồ ấy mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-219.html.]
"Lại chuẩn bị làm món ngon gì à?"
"Nghe bọn họ nói đi trông trọt có thể thường xuyên được ăn thêm cơm, khi nào thì đến phiên chúng tôi đi trông trọt vậy?"
"Cậu biết trông gì à, không phải quê cậu là cho heo ăn sao?”
"Hì, xem cậu nói kìa, không biết thì tôi có thể học mài!"
"Anh Giang, dẫn chúng tôi đi đi. Chúng ta là đồng hương mà, anh Giang, Giang quản sự, đừng chạy mà."
Giang Đình cúi đầu nhanh chóng tiến vê phía trước, chỉ ước gì không thể xông thẳng vào đầu bếp doanh nhưng các tướng sĩ vẫn đi theo cô, nhất định muốn cô sắp xếp chuyện trông trọt chút.
Bây giờ ai cũng biết, đến đầu bếp doanh trồng trọt thì có cơ hội thêm cơm, kết quả là thoáng chốc chuyện đến đây trông trọt trở nên thịnh hành khắp doanh trại. Bọn họ chạy tới đầu bếp doanh hỏi thăm khi nào mới đến phiên mình, đám lính bếp cũng không rõ lắm, bảo bọn họ chờ Giang quản sự trở về hỏi sau.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì thế bọn họ chờ hoài chờ mãi, cuối cùng vào hôm nay cũng bắt được Giang Đình!
Không nói rõ thì đừng hòng chạy!
Trinh thám đi theo phía sau cô cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống thế này. Anh ta vội vàng nắm chặt hành lý của mình, có hơi hoảng sợ nhìn trái nhìn phải, phát hiện sự chú ý của mọi người hoàn toàn không đổ dồn vào mình.
Giang Đình bất đắc dĩ nói: "Chư vị, chư vị nghe tôi nói, trông trọt là một chuyện do Chỉ huy sứ đại nhân sắp xếp, tôi cũng không thể quyết định được là ai trước ai sau. Vừa hay các người giúp tôi hỏi Chỉ huy sứ đại nhân một chút được không?”
Dứt lời, nhân lúc mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, cô dốc hết một hơi, nhanh chóng chuồn đi. Trinh thám nhanh chóng đi theo phía sau cô, hai người bỏ lại đám người kia thật xa mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cảm giác chuyện vừa làm còn kích thích hơn việc làm trinh thám ở Bắc Nhung, cảnh giác quay đầu lại nhìn nói: "Không sao rồi, không ngờ là cậu lại được hoan nghênh ở trong doanh trướng như vậy.'