Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 217
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:22:16
Lượt xem: 18
Hạ Vân Sâm chỉ một chỗ cách đó không xa: "Ừm, thật ra... Kia chính là nhà của tôi..."
Giang Đình dõi mắt nhìn theo, thấy ở chỗ hơn trăm bước có một ngôi nhà nhỏ nằm ở bên dòng suối, cô cười nói: "Trùng hợp thế, vậy chúng ta chính là hàng xóm rồi."
Lúc này, lão binh đi tới nói: Chọn được đất rồi thì cùng tôi đi đăng ký đi, báo lại tên của cậu, thời gian nhập doanh và đại doanh nơi cậu làm việc, sau khi tôi xác minh xong thì cậu có thể khởi công được rồi."
Giang Đình khựng lại: "Còn phải xác minh ở đại doanh nào?"
Lão binh liếc nhìn cô: "Đương nhiên rôi, chỉ có binh lính chính thức nhập doanh từ hai năm trở nên mới được xây nhà ở đây, nếu không xác minh rõ ràng, lỡ lính bếp gì đó trà trộn vào thì phải làm sao."
Giang Đình: “...'
Tại sao tự dưng lại bị người ta kỳ thị một phen vậy?
Cô nhìn về phía Hạ Vân Sâm, Hạ Vân Sâm nhìn cô, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Cô không hê nghĩ tới vấn đề này, tưởng rằng chỉ cần là Hạ gia quân là được chứ.
Hạ Vân Sâm cũng chưa từng để ý đến chuyện này.
"Cậu đang do dự cái gì? Đi thôi. Lão binh đi trước dẫn đường quay đầu lại.
Hai người Giang Đình chỉ đành kiên trì đuổi theo.
Cô vươn tay tóm lấy tay áo của Hạ Vân Sâm, ra hiệu bảo y giúp nghĩ cách.
Hạ Vân Sâm nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Điền tên của tôi."
"Của anh? Chẳng phải anh có nhà rồi còn gì?"
Hạ Vân Sâm nhướng mày: "Đừng hỏi nhiều nữa."
Giang Đình: "Ừm”"
Sau khi điền tên Hạ Vân Sâm, lão binh xua tay bảo bọn họ đi.
Hạ Vân Sâm nói: "Đi lấy da lông thôi."
Giang Đình đi theo sau y, có chút không tự tin nói: "Điên tên của anh thật sự không có vấn đề gì chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-217.html.]
Rõ ràng Tống Hạ là một thân phận bịa ra mài
Hạ Vân Sâm thấp giọng nói: "Yên tâm”
Y lấy chìa khóa ra mở cửa, một trận bụi đập vào mặt khiến người ta bị sặc, hai người đứng ở bên ngoài một hồi lâu mới dám đi vào.
Giang Đình dùng tay áo che miệng và mũi lại, nheo mắt nói: "Bao lâu rồi anh không vê ở vậy, nhiêu bụi quá."
Hạ Vân Sâm cũng không nhớ nữa, y vươn tay kéo ngăn tủ để lộ một ngăn tủ chứa đây da lông, nói: "Cậu thích cái nào thì lấy cái đó đi."
Trước mắt Giang Đình tỏa sáng, sờ cái này một chút cái kia một chút, thích không nỡ rời tay.
Quả nhiên Hạ Vân Sâm là người có tiên, những da lông này của y không những hoàn chỉnh mà còn được xử lý sẵn, có thể dứt khoát lấy ra dùng, mùa đông nếu như có thứ ấm áp như vậy bao bọc thì không sợ nứt nẻ nữa.
Cô thăm dò: "Tôi được chọn tùy thích thật à?"
Hạ Vân Sâm gật đầu, không được tự nhiên bổ sung một câu: "Chọn một ít cho các bạn của cậu, cũng được."
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình nghe vậy thì bật cười, giả vờ nói: "Như vậy không hay lắm đâu." Y trở nên hào phóng với bạn của cô như vậy từ bao giờ thế, nếu để cho mấy người Tạ Ninh biết đây là đồ do Chỉ huy sứ đại nhân đưa, không biết họ có dám mặc lên người hay không nữa.
Hạ Vân Sâm lại chẳng để tâm, dù sao những thứ này y còn rất nhiều, cả đời cũng không dùng hết, có thể khiến Giang Đình vui vẻ thì có gì không tốt chứ.
"Cậu cứ lấy đại đi."
Lúc này Giang Đình mới bỏ qua sự xấu hổ của mình, giúp đám người Tạ Ninh chọn mấy miếng.
Sau khi chọn xong đồ đạc, cô đánh giá căn phòng này, nói: "Xem ra nhà anh sửa cũng ổn đó, tôi thích cái sân bên ngoài kia, những đồ dùng này cũng đẹp lắm."
Ánh mắt của cô toát lên sự hâm mộ, không biết mình phải làm trâu làm ngựa bao nhiêu năm mới mua nổi những thứ này nữa.
Hạ Vân Sâm nói: "Nếu cậu thích, thì bán cho cậu đấy, để không cũng vậy."
Giang Đình hoảng sợ, liên tục khoát tay: Không được không được, tôi mua không nổi. Đi thôi, nên về thôi, trời cũng sắp tối rồi."
Hạ Vân Sâm mím môi, giúp cô xách đống lông kia lên, khóa cửa lại, rôi ôm đồ lên xe ngựa.
Sau khi trở về thành, Hạ Vân Sâm hỏi cô: "Còn gì muốn mua không, nhân lúc có xe ngựa, đi mua luôn đi."
(Hạ Vân Sâm: Tên chồng, của vợt)