Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 216
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:22:14
Lượt xem: 13
Mấy tháng trước sau khi Đại Dĩnh bị Bắc Nhung đánh bại, lúc này mới nhớ tới việc lôi kéo trợ thủ, dù sao có còn hơn không, tuy thực lực của Hồi Hộc rất yếu song vị trí địa lý lại rất quan trọng, vẫn có giá trị hòa thân.
Hình như trong nguyên tác cũng nhắc tới chuyện này, nhưng chỉ miêu tả sơ sơ, xem ra hòa thân cũng không mang đến biến cố lớn gì.
Thế là Giang Đình nhanh chóng quên mất chuyện này.
Sau khi trở lại nhà trọ, cô sắp xếp và đóng gói đồ của mình lại cẩn thận, nhìn mấy túi quần áo lớn kia, cô có chút lo lắng, mong rằng ngựa của Hạ Vân Sâm đủ khỏe mạnh, càng mong Hạ Vân Sâm đừng đạp cô từ trên lưng ngựa xuống.
Cô nằm trên giường một lát, ngay lúc mơ màng sắp ngủ thì vang lên tiếng đập cửa.
Giang Đình mở cửa ra xem, Hạ Vân Sâm mặc áo gấm tay hẹp màu xanh lam đứng ở cửa, hôm nay y ăn mặc giống một công tử thế gia hơn, bớt đi mấy phân lạnh lùng hơn ngày thường một chút, lại thêm mấy phần cao quý.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình nhìn y hai cái rồi cười tủm tỉm nói: "Sao hôm nay ăn mặc đẹp vậy?"
Hạ Vân Sâm khó hiểu nhìn quân áo của mình: "Quân áo hàng ngày mặc bừa thôi, cậu ăn trưa chưa?”
Giang Đình nhún vai: “Chưa, đang đóng gói đồ đạc."
Cô đỡ trán, ngượng ngùng nói: 'Hơi nhiều đồ, anh và ngựa của anh không ngại chứ...
Hạ Vân Sâm liếc nhìn ra sau lưng cô, hờ hững nói: "Đều là mang cho bạn của cậu à?”
Giang Đình bất đắc dĩ, khứa này sao cứ nhắc "bạn" mãi vậy?
"Đúng vậy, bọn họ không thể ra khỏi quân doanh mà, đi thôi đi thôi, đi ăn trước đã.
Hai người ra khỏi quán trọ, tìm một tiệm ăn nhỏ gọi hai món, Hạ Vân Sâm đã ăn rồi nên chỉ nhìn Giang Đình ăn.
Ăn cơm xong Giang Đình nói đi thuê xe bò, Hạ Vân Sâm lại nói xe bò đi chậm, tự bỏ tiên ra thuê xe ngựa, tiện thể thuê một người đánh xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-216.html.]
Giang Đình thoải mái lên xe, đối với loại chuyện chiếm hời như vậy, da mặt của cô luôn rất dày.
Cô nâng căm lên nhìn Hạ Vân Sâm: 'Không nhìn ra đó nha.'
Hạ Vân Sâm ngồi nghiêm chỉnh: "Không nhìn ra cái gì?"
"Anh giàu có thật đấy, lát nữa sau khi đi lấy da lông có thể đi khu gia quyến của Hạ gia quân nhìn một lát được không?” Hạ Vân Sâm nói: "Được, nhà của tôi cũng cách đó không xa.'
Y chuẩn bị dẫn Giang Đình đi đến căn nhà nhỏ nhất bí mật nhất của y để lấy đồ, tránh cho Giang Đình nghi ngờ thân phận của y.
Giang Đình nói với vẻ mặt hâm mộ: "Oa, anh còn trẻ như vậy mà đã có nhà riêng rồi, trước khi vào trinh sát doanh, chắc chắn chức vị của anh cũng không thấp đâu nhỉ?"
Hạ Vân Sâm bình tĩnh nói: "Chỉ là một căn nhà rất nhỏ, không đáng bao nhiêu tiền, tích góp mấy năm là có thôi."
Giang Đình cười nói: "Vậy cũng rất lợi hại rồi, tuổi trẻ tài cao."
Hạ Vân Sâm cẩn thận nói: "Quá khen."
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng khóe miệng y vẫn không nhịn được mà nhếch lên, có ai không thích người khác khen mình chứ. Hai người trò chuyện câu được câu không, chẳng mấy chốc đã đến khu gia quyến.
Lúc này các tướng sĩ vẫn chưa được nghỉ về thăm người thân, thế nên xung quanh đây chỉ có phụ nữ người già và trẻ em sinh sống, toàn bộ khu gia quyến giống như một thôn xóm hơn, Hạ Vân Sâm còn sắp xếp một lão binh đã cởi giáp tới quản lý chỗ này.
Hai người tìm lão binh rồi nói rõ mục đích đến, lão binh bèn dẫn bọn họ đi xem đất trống: "Theo như lời cậu nói thì phải đón nắng, rộng rãi một chút, có thể quây một cái sân trồng chút rau, không để ý việc có vắng vẻ hay không, vậy thì chính là chỗ này rồi."
Đây là một mảnh đất trống ở rìa khu gia quyến, đằng sau có một cánh rừng lớn, cách đó không xa còn có một dòng suối nhỏ, hàng xóm xung quanh không có mấy hộ, rất thích hợp sống một mình. Giang Đình rất hài lòng, hỏi Hạ Vân Sâm: "Anh cảm thấy chỗ này thế nào?"
Vẻ mặt của Hạ Vân Sâm hơi cứng ngắc: "Rất tốt, cậu thích là được."
Giang Đình nhíu mày nhìn y: “Anh làm sao thế?"