Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 211

Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:22:05
Lượt xem: 20

Cô đưa đôi đũa cho Hạ Vân Sâm, còn mình thì tự lấy đũa gắp thịt dê xào hành rồi cho vào miệng, sau đó ăn một miếng cơm thập cẩm.

Thịt dê rất mềm rất tươi, được bao bọc bởi mùi thơm đậm đà của hành lá, cực kỳ đưa cơm. Cơm trong cơm rang đẫm nước xúp, thịt dê và cà rốt thái hạt lựu bổ sung cho nhau, mỗi một miếng đều tràn ngập hương vị thịt khiến người ta thỏa mãn không thôi.

Nhưng Giang Đình ăn vài miếng mới phát hiện Hạ Vân Sâm đang ngồi ngay ngắn nhìn cô.

Cô bưng cốc uống một ngụm nước: "Anh nhìn tôi làm gì? Vẫn chưa đói hả?"

Ánh mắt của Hạ Vân Sâm hơi nhúc nhích, nói: "Tôi đang suy nghĩ chuyện vừa rồi."

Giang Đình không để ý nói: "Anh muốn hỏi tôi có thật là tôi thích đàn ông hay không đúng không?”

Hạ Vân Sâm trầm giọng nói: "Ừm."

Giang Đình nuốt cơm xuống rồi nói: "Đương nhiên không phải rồi, tôi có phải đồng tính đâu."

Cô nói bừa rất nghiêm túc: "Về mặt tâm lý, tôi là một người đàn ông bình thường, chắc chắn tôi thích phụ nữ rồi, nhưng mà...

Cô dừng đũa lại, khit mũi một cái, nói với vẻ hơi đau khổ: "Nhưng mà về mặt cơ thể, tôi lại không thành thân sinh con như bình thường. Tôi không muốn phụ lòng một cô gái, anh biết đấy, tôi bị bất lực..."

"Dừng!" Hạ Vân Sâm đột nhiên ngắt lời cô như bị kích thích.

Giang Đình dừng lại, cố gắng duy trì vẻ đau khổ trên mặt, thật ra trong lòng đã muốn bật cười.

Hạ Vân Sâm thở ra một hơi, trịnh trọng nói: "Trong mắt tôi, chuyện này cũng không tính là gì, cậu đừng vì vậy mà tự tí...

Y cố gắng tìm từ: "Ý của tôi là, nếu như có cô gái vừa ý cậu, vậy thì cô ấy không chỉ vừa ý vẻ bề ngoài của cậu, mà còn là tính cách và nội tại của cậu, nên là...

Y chưa từng khinh thường Giang Đình bởi vì cơ thể cô có bệnh, y luôn xem cô như một người bình thường, thế nên y không thích Giang Đình dùng loại giọng điệu đau khổ kia để nói ra sự bất hạnh của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-211.html.]

Giang Đình cười nói: "Tôi biết ý của anh, vì vậy tôi sống vẫn rất vui vẻ mà, nào nào, ăn cơm ăn cơm, đợi lát nữa thì nguội mất."

Hạ Vân Sâm cầm lấy đũa, dường như đã chấp nhận cách nói của Giang Đình, nhưng y luôn cảm thấy có gì đó sai sai, chỉ là trong lúc nhất thời lại không sắp xếp được rõ ràng. "Ừm, anh biết thì tốt."

Sau khi hai người quét sạch hết thức ăn trên bàn, Giang Đình xoa bụng dựa vào ghế ợ hơi, nhớ lại hương vị và nói: "Ôi, thịt dê ăn ngon thật đấy, lần sau có muốn thử món khác không, thịt dê nướng này, mì xào thịt dê này.'

Hạ Vân Sâm thu bát đũa lại, nói: 'Cậu làm món gì thì tôi ăn món đó.

Giang Đình cười nói: "Nếu như ngày Đông Chí cũng có thể ăn thịt dê thì tốt biết mấy, nghe nói như thế thì cả mùa đông sẽ không lạnh. Đúng rồi, không phải anh nói để tôi lựa chọn da lông hay sao?"

Hạ Vân Sâm nói: "Buổi chiêu ngày kia đi, có rảnh không?"

"Có có có, vậy thì buổi chiêu ngày kia gặp.

Hạ Vân Sâm gật đầu, bưng bát đũa đi ra, y đứng ở cửa nói: "Tôi tiện tay câm xuống luôn, cậu không cần tiễn đâu.'

Thế là cơ thể đã đứng dậy một nửa của Giang Đình lại ngồi xuống.

Sau khi khép cửa lại, Hạ Vân Sâm đi xuống lầu, lúc này mới nói với chỗ tối: "Đi ra."

Một người dáng dấp bình thường xuất hiện, cung kính chắp tay nói: "Đại nhân!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hạ Vân Sâm nhỏ giọng dặn dò: "Theo sát cậu ấy, cậu ấy gặp phải chuyện gì khó giải quyết thì cậu hãy tiện tay giải quyết luôn...

Sáng sớm hôm sau, Giang Đình vác theo những thứ quý giá của mình ra khỏi nhà trọ, đi ra phố ăn sáng trước.

Cho dù lần trước khi đến Biên thành, cô đã phát hiện nơi đây chẳng có món gì ngon, có điều cô không thể cưỡng lại trước sự đa dạng của đồ ăn, ăn no bụng vẫn không thành vấn đề.

Biên thành không hổ là thành thị lớn và phồn hoa nhất phía Bắc, đầu thu nên trời sáng hơi muộn, trong sắc trời nửa sáng nửa tối, những sạp nhỏ bán các loại đồ ăn đã bắt đầu rao bán.

Bánh bao sủi cảo bánh rán, sạp mì sạp cháo sạp bánh ngọt đều hấp dẫn đến nỗi nửa bước khó đi.

Loading...