Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 204
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:21:53
Lượt xem: 21
Cô thâm nghĩ như vậy cũng có lý, Hạ Vân Sâm đường đường là một Chỉ huy sứ, sao có thể bằng lòng chia sẻ cùng một nồi thức ăn với mấy tên lính bếp?
Cho dù Hạ Vân Sâm thực sự coi cô như bạn bè, cũng không có nghĩa là y chấp nhận những người bạn khác của cô, là do cô không suy nghĩ chu toàn.
Hạ Vân Sâm bỗng nhiên hơi trừng mắt, cảm thấy cô càng nói càng thái quá, chuyện này rốt cuộc là là thế nào Vậy, sao tự nhiên y lại bị mang tội danh kỳ thị lính bếp rồi?
Y muốn bào chữa cho mình, song lời nói ra lại là: "Có phải những người khác đưa cậu đến Biên thành, cậu cũng thường mang đồ ăn cho người đó không?”
Lân này Giang Đình không dám lên tiếng, cô sợ mình nói một câu lại sai thêm một câu, chỉ vô tội lắc đầu, vẻ mặt thành khẩn.
Hạ Vân Sâm không tin, lẽ ra y phải biết, bạn bè gì chứ, trên đời này không có ai đối xử tốt với mình mà không cần lý do? Giang Đình chỉ muốn dựa vào thân phận trinh sát của y, đưa cô ra khỏi doanh mà thôi!
Nhưng mặt khác, vê phần mình, chẳng phải y cũng vì tài nấu nướng của Giang Đình sao?
Ngay khi Hạ Vân Sâm ngâm đấu tranh trong lòng, Giang Đình thấy có gì đó không ổn, bèn nhanh chóng cứu vấn: "Mặc dù tôi có nhiều bạn bè nhưng trọng lượng của mỗi người bạn trong lòng tôi cũng khác nhau."
Đúng như dự đoán, Hạ Vân Sâm ngước mắt lên nhìn cô.
"Tôi chắc chắn sẽ không đưa đồ ăn cho tất cả các bạn, như thế tôi sẽ mệt chết. Người bạn vừa rồi đó một hoặc hai tháng tôi mới gặp một lân. Hôm nay vì cậu ấy tặng tôi một đôi găng tay lông thỏ nên tôi tiện đường mang cho cậu ấy một ít thức ăn, không phải là đặc biệt cho làm cho cậu ấy. Có qua có lại thôi mà."
Giang Đình câm hộp thức ăn lên quơ quơ: "Chiêu nay không phải tôi đã hẹn với anh ư? Tôi đã chuẩn bị cho anh nhiều đồ ăn nhất rồi này."
Sắc mặt Hạ Vân Sâm hơi thay đổi, nói: "Thật sao?"
Giang Đình cao giọng: “Hoàn toàn là sự thật đó trời ơi. Nếu anh còn không tin nữa thì tôi sẽ nhảy xuống sông."
Ánh mắt Hạ Vân Sâm lại tối sầm, y câm lấy hộp thức ăn nói: "Đó là bởi vì chỉ có tôi mới có thể đưa cậu đi Biên thành."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-204.html.]
Giang Đình: "... À, đúng đúng đúng, anh nói cái gì cũng đúng cả."
Trong lúc nói chuyện, cuối cùng hai người cũng đi đến trinh sát doanh, ngồi xuống chỗ cũ.
Giang Đình mở nắp hộp thức ăn, lấy một đĩa chân gà da hổ lớn ra, mỉm cười nói: “Nhìn kìa, đây là chân gà tôi đã nói với anh lân trước, muốn anh nếm thử xem, có phải rất hấp dẫn không?”
Mặc dù mục đích ban đầu tiếp cận Hạ Vân Sâm không đơn thuần, nhưng trong quá trình chung sống sau này cô cảm thấy Hạ Vân Sâm vẫn rất đáng để kết bạn, khoan nói đến đức tính của y, chỉ nói đến việc nấu cho y ăn cũng là một chuyện thú vị.
Y không bao giờ đưa ra bất kỳ ý kiến nào vê việc nấu ăn của Giang Đình, Giang Đình làm món gì y cũng yên lặng và kiên định ăn hết, dùng những hành động thực tế để thể hiện sự công nhận của mình đối với kỹ năng nấu nướng của Giang Đình, cũng như chứng minh bản thân rất dễ nuôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình đặt cơm trước mặt y, rồi mang khoai tây hầm ra.
Hôm nay cô mang theo hai đôi đũa, bởi vì không nhịn được mà muốn ăn hai cái chân gà trước.
Hạ Vân Sâm cầm lấy đôi đũa, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lạnh lùng nói: "Trời sắp lạnh rồi."
Giang Đình: "À... Vâng, cho nên là?"
Cô gắp một cái chân gà cho vào miệng, uống một ngụm canh, sau đó căn đứt một miếng chân gà.
Da hổ hầm mềm dễ dàng bị răng cắn đứt, trong nước xốt đậm đà, cô chật vật nếm thử mùi thịt ít đến đáng thương.
Nhưng ăn chân gà da hổ không phải để ăn thịt, mà là để tận hưởng cảm giác gặm chân gà.
Hạ Vân Sâm nói: "Tôi có rất nhiêu da lông...
Phía Bắc của biên giới cũ, nơi những ngọn núi đầy những chiếc ổ bằng tuyết vào mùa đông, anh trai y thường đưa y đi săn nên có rất nhiều lông thú, sau khi anh trai y chết, những thứ do cha, anh trai và thậm chí là cả anh họ để lại đều thuộc vê y, vì vậy nhà kho trong sân của Biên thành của y đều chất đầy ắp.