Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 196
Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:49:24
Lượt xem: 26
Ai có thể ngờ rằng Hạ Vân Sâm lại vô cùng hứng thú: "Thắng như thế nào, nói chỉ tiết cho ta biết."...
Khi nhìn thấy Hạ Vân Sâm, Giang Đình lập tức nhổ cỏ dại trong miệng ra và đưa tay lên lau bùn trên mặt.
Cô cố tình bôi bùn này lên mặt, tuy không nhiều nhưng trông hơi buồn cười. Vì mùa thu có rất nhiều muỗi, cô chổng m.ô.n.g lên cuốc đất, có một đàn muỗi cứ theo sau đốt cô.
Kiếp trước, khi thực hiện nhiệm vụ, cô thường phải ẩn nấp, để tránh muỗi làm lộ vị trí và ảnh hưởng đến bản thân, cô và đồng đội thường sử dụng những vật liệu địa phương và phủ bùn từ đầu đến chân.
Sau đó, Hạ Vân Sâm bước đến chỗ cô.
Giang Đình cũng biết hình ảnh bây giờ của cô chắc chắn có "hơi kỳ lạ", bởi vì sau khi nhìn cô, Hạ Vân Sâm lại nở nụ cười hiếm thấy: "Cậu..."
Giang Đình bình tính nói: "Xin đừng quan tâm đến vẻ ngoài của tôi, cảm ơn.
Cô đặt cuốc xuống và hỏi y: "Sao anh lại ở đây?"
Hạ Vân Sâm đã chuẩn bị sẵn, nói: "Chỉ huy sứ phái tôi tới giám sát các cậu."
"Ồ- Vậy anh thấy sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ừm... các cậu làm việc rất nghiêm túc.
Giang Đình mỉm cười, chỉ về phía xa và nói: "Anh nhìn xem, một mảnh đất lớn như vậy, nếu được khai hoang để trông lương thực và rau quả thì có thể đủ nuôi cả doanh trại trong một đến hai tháng.'
Hạ Vân Sâm chưa từng trông trọt bao giờ, nghe vậy có hơi ngạc nhiên, nhìn theo hướng cô chỉ, suy nghĩ thật kỹ lời cô nói: "Cải tạo hết đất phải mất bao lâu?”
"Nếu có hơn một trăm người thì chỉ mất nửa tháng. Tuy nhiên, lương thực và rau quả đều có thời kỳ sinh trưởng, chỉ như vậy thôi thì chưa đủ."
Hạ Vân Sâm nhịn không được hỏi: "Nếu như có thêm đất thì sao?"
Ánh mắt Giang Đình mang theo ý cười: “Anh và tôi đúng là cùng chung ý tưởng! Nếu có thêm người và đất thì có lẽ chúng ta có thể tự cung tự cấp được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-196.html.]
"Tự cung tự cấp..." Trong lòng Hạ Vân Sâm chợt lay động.
Nếu là như vậy, y còn cần phải lo lắng vê chuyện lương thực sao?
Hiện nay, ngân khố trống rỗng. Nếu có Trung Nguyên và miền Nam có thiên tai thì lương thực đưa đến biên giới có thể bị chậm trễ hoặc không đủ. Chưa kể trên đường cũng có thể bị người Bắc Nhung cướp mất, thậm chí có thể có thể vì một số đấu đá nội bộ trong triều đình, dẫn đến việc cung cấp lương thực kịp thời.
Nếu đúng như Giang Đình nói, rằng lương thực trông ở vùng đất này đủ nuôi cả doanh trại trong một đến hai tháng, vậy thì nếu trồng thêm...
"Anh cũng đừng kỳ vọng nhiều quá." Giang Đình ngẩng đầu, nhìn biểu cảm của ÿ.
Hạ Vân Sâm cụp mắt xuống: "Sao cơ?”
"Trước hết, đây là lân đầu tiên tôi thử trông trọt ở đây. Cây trông có thể sống được hay không, có thể sống được bao nhiêu và có thể thu hoạch được bao nhiêu vẫn chưa thể biết được. Thứ hai, bây giờ không có nhiều nông cụ như vậy nên đủ ăn một hai tháng cũng chỉ là trong trường hợp khả quan nhất, biết đâu chỉ đủ một hai bữa thôi thì chẳng phải công sức đều uổng phí sao?"
Hạ Vân Sâm: ....'
Y khó khăn nói: ' Cậu nói có lý.
Giang Đình tiếp tục nói: "Cho nên tôi nghĩ, trước tiên chúng ta có thể thử trông một vụ, nếu thu hoạch tốt, mùa xuân tới có thể đặt mua nhiều loại rau khác. Binh lính lâu ngày không ăn rau sẽ không tốt cho sức khỏe."
Nói đến đây, cô lại muốn phàn nàn.
"Anh không biết đâu, khi tôi mới đến doanh trại, đám rau dại khó ăn đến mức nào, hệt như rau cho heo... Lúc đó, tôi rất ghét chúng, cho đến khi tôi đến đầu bếp doanh và đi theo lính bếp chăn dê , nằm trên bãi cỏ nhặt rau dại dưới nắng chói chang. Lúc đó, tôi cảm thấy rất quý giá, nếu trông được ít rau thì sẽ có nhiều rau để ăn hơn."
Thực ra, trong đầu cô luôn có nhiều ý tưởng về việc trông rau và cải thiện nguồn cung cấp thực phẩm cho doanh trại, nhưng cô không thể thực hiện được, thậm chí cô còn không biết nói với ai.
Nói với Tạ Ninh và những người khác thì cũng vô ích.
Hôm nay gặp được Hạ Vân Sâm, cô không nhịn được mà nói một tràng.
(Hạ Vân Sâm: Vợ chồng đồng lòng)
Giang Đình: Làm việc đê. )