Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:49:18
Lượt xem: 22
Lý Trạch thở hông hộc, hổn hển nói: "Chạy không được nữa thì có thể dừng lại, không cần cố quá đâu!"
Giang Đình gật đầu: "Vậy thì cậu dừng lại đi, không cần cố quá."
Sau đó cô quay đầu lại, đột nhiên tăng tốc, phóng đi trước ánh mắt ngạc nhiên của Lý Trạch.
Trông chẳng giống người mệt đến mức không chạy nổi chút nào.
Lý Trạch ngạc nhiên trợn mắt, suýt chút nữa bước hụt. Anh ta nhanh chóng ổn định cơ thể, choáng váng ngậm miệng lại.
"Đáng ghét, anh dám giở trò với tôi à, đứng lại đót
Lý Trạch nhanh chóng tăng tốc độ, không quan tâm đến trình tự lũy tiến nữa, ý nghĩ duy nhất của anh ta bây giờ là đuổi kịp và vượt qua Giang Đình! Giang Đình chạy được vài bước rồi giảm tốc độ, quay lại nhìn Lý Trạch, như cố tình chờ anh đuổi kịp. Song mỗi khi anh ta đến gần, cô lại đột ngột tăng tốc, dễ dàng chuyển tốc độ chạy, khiến Lý Trạch giận điên lên.
Chạy được một lúc, đỉnh núi đã ở trước mặt, Giang Đình lấy hơi, bắt đầu chạy nước rút.
Đường lên dốc hiển nhiên khó chạy hơn đường bằng phẳng rất nhiều, tốc độ của hai người cũng chậm lại.
Bởi vì Lý Trạch cố gắng đuổi theo Giang Đình nên hao tổn rất nhiều sức lực, bây giờ thở không ra hơi, mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ như quả cà chua.
Giang Đình chỉ đổ mồ hôi một chút, mặt hơi đỏ, hơi thở vẫn rất ổn định, cô quay đầu lại nói: "Không chạy được thì đừng cố quá."
Lý Trạch nghiến răng nghiến lợi, cố nặn ra vài chữ: "Mẹ kiếp, ai cố quá chứ? Còn chưa đến giây cuối cùng, ai thắng ai còn chưa biết đâu..."
Giang Đình nhún vai: “Được, vậy tôi không đợi cậu nữa đâu.'
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong, cô dùng hết sức lực sải bước dài chạy về phía trước, toàn thân lên xuống trên mặt đất như một chú linh dương phi nước đại trên thảo nguyên.
Sườn núi chỉ làm cô chậm lại một chút mà thôi.
Lý Trạch ngạc nhiên đến không nói nên lời, năng lực thể chất này, đây có còn là người nữa không?
Ngay cả những binh lính lão làng đã phục vụ trong quân đội nhiều năm cũng không thể làm được, những trinh sát được mệnh danh 'một đêm trăm dặm" cũng đều phải ngả mũ chịu thua.
Anh ta gần như đã thua chắc rồi, nhưng liệu anh ta có nên bỏ cuộc không? Không, cho dù có thua, anh ta vẫn sẽ lao vê phía trước!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-193.html.]
Nghĩ đến đây, anh ta lại hít một hơi nữa và tuyệt vọng chạy về phía trước.
Chẳng bao lâu, Giang Đình dễ dàng lên đến đỉnh núi, cô đứng trên đỉnh nhìn xuống. Nhìn thấy Lý Trạch đang thở hổn hển, cố gắng trèo lên, cô không khỏi lắc đầu, lặng lẽ chờ anh ta.
Cổ họng của Lý Trạch tràn ngập mùi máu, có cảm giác như hồn lìa khỏi xác vậy.
Kế hoạch ban đầu là dùng sức lực còn lại để leo lên dốc, ai mà ngờ chạy được nửa đường đã hết sức.
Khi lên tới đỉnh núi, hàm răng nghiến chặt của anh ta cuối cùng cũng buông lỏng, toàn thân như được vớt ra khỏi nước, mồ hôi đầm đìa.
Đầu gối run lên, anh ta ngôi bệt xuống đất, thở hổn hển.
Giang Đình mỉm cười, nói: "Sao nào? Cậu đã phục rồi chứ?"
Lý Trạch dùng ánh mắt oán hận nhìn cô, như đang mắng cô đạo đức giả: "Anh cố ý."
Giang Đình ngẩn ra, buồn cười nói: "Cố ý gì chứ? Là cậu đề nghị t.h.i t.h.ể chất mà."
Lý Trạch: "Là anh đề nghị tranh tài, rõ ràng biết rõ bản thân anh..."
Giang Đình bình tính lại và nói: “Đúng vậy, chính vì biết mình giỏi hơn cậu nên mới đề xuất tranh tài. Chẳng phải cậu cũng chấp nhận thử thách vì cảm thấy mình giỏi hơn tôi sao?”
Lý Trạch nghẹn họng, không muốn nói chuyện, vẻ mặt khó có thể hình dung.
Anh ta nhìn tình trạng của Giang Đình, cô không đỏ mặt, cũng không thở dốc, chống nạnh đứng trước mặt anh ta như thể lên đỉnh núi để ngắm cảnh vậy.
Anh ta phải thừa nhận rằng đối phương rất mạnh.
Nhưng một người như vậy thì sao lại làm một lính bếp cơ chứ?
Trong lòng anh đang gào thét, Giang Đình cố ý làm vậy, cô muốn làm anh ta mất mặt...
Giang Đình nói: 'Không phục sao? Vậy thì đứng dậy, tiếp tục cuộc thi tiếp theo, đào đất. Ai đào được mảnh đất trước sẽ thắng."
Đến đề thi bản thân mình đưa ra anh ta còn không thắng nổi, chứ đừng nói đến đề thi của Giang Đình. Hơn nữa, toàn thân anh ta đều đang rã rời, trong thời gian ngắn không thể tập trung sức lực được, chỉ đành nhận thua.