Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:49:15
Lượt xem: 10
Một số binh sĩ chăm chú lắng nghe, trong khi một số tỏ ra khinh thường, đặc biệt là một thiếu niên cao lớn, cằm hếch lên trời.
Khi lính bếp một lần nữa giải thích rằng mặt đất cần được đào sâu hơn và tốt nhất là đào hết rễ cỏ ra, thanh niên trẻ sốt ruột nói:
'Làm ruộng phức tạp như vậy sao? Anh cho rằng mọi người đều ngu ngốc như lính bếp các anh ư?"
Một người lính khác nói: 'Đúng vậy, ai chưa từng làm ruộng chứ, chúng tôi cần anh dạy chắc?"
Người lính bếp kia sửng sốt, mặt đỏ bừng, bối rối câm cuốc, vô thức nhìn Giang Đình.
Những lính bếp khác giận dữ nhưng không dám lên tiếng.
Tiên bách hộ lộ ra nụ cười có hơi khiêu khích, cũng không ngăn cản thuộc hạ, chỉ đứng sang một bên xem kịch.
Giang Đình nghe vậy thì nhướng mày, nhìn thiếu niên kia, nói: "Ý cậu là làm nông rất dễ, phải không?”
Chàng trai nhìn cô, khinh thường nói: "Không phải sao?"
Anh ta giơ cuốc lên vào bổ xuống thật mạnh như thị uy, lật một đống đất lên: "Có gì khó lắm à?”
Giang Đình khoanh tay, cười nói: "Đúng vậy, làm ruộng không khó, nhưng tại sao cậu lại nói lính bếp chúng tôi ngu ngốc? Binh lính các cậu thì học thứ gì khó hơn sao?"
Thanh niên sửng sốt, theo bản năng nói: Đương nhiên là khó hơn làm ruộng nhiều rồi."
Nội dung huấn luyện hàng ngày của họ bao gồm thể lực, võ thuật, kỹ năng dùng kiếm, dùng thương, đội hình, v. v., Cái nào cũng phải luyện tập hàng trăm hàng vạn lần mới có thể ra chiến trường.
Lính bếp chỉ biết nấu nướng, lại còn làm ra những món khó ăn như vậy, sao có thể so sánh được?
Tạ Ninh nhịn không được, nói: Cậu kiêu ngạo cái gì? Nếu không có chúng tôi, đến cơm cậu cũng không có mà ăn đâu!"
Một binh lính cười lớn: "Ái chà, nhột rồi kìa."
Tạ Ninh tức giận đỏ bừng mặt: ˆAi nhột chứ? Rõ ràng là các người gây sự trước!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-191.html.]
Chàng trai trẻ nhìn Giang Đình, nheo mắt nói: "Sao thế, đụng trúng chỗ đau của các anh rôi chứ gì? Đừng tưởng rằng Chỉ huy sứ bảo bọn tôi tới giúp đỡ thì đám lính bếp quèn như các anh có thể ra lệnh cho chúng tôi. Anh... Không xứng."
Anh ta không hiểu tại sao Chỉ huy sứ lại bảo bọn họ tuân theo sự sắp xếp của lính bếp, đây chính xác là một sự xúc phạm đối với họ.
Đặc biệt lại là một lính bếp trẻ như vậy, nhìn cũng trạc tuổi anh ta, ngoài khuôn mặt ưa nhìn ra thì không có gì nổi bật. Anh ta tự hỏi liệu người lính kia đã giả mạo mệnh lệnh của Chỉ huy sứ hay không.
Đối mặt với sự khiêu khích như vậy, Giang Đình cũng không hề chịu để yên, cô trợn mắt, im lặng giơ ngón giữa lên.
Chàng trai mặc dù không hiểu ý của cô, nhưng anh ta có cảm giác đó không phải ý gì tốt.
Tạ Ninh tức giận đến không thể làm gì, nhìn Giang Đình nói: “Giang Đình, đi thôi, chúng ta đi nói với Tiêu đại nhân.'
Giang Đình lắc đầu, chỉ có trẻ con cãi nhau thua thì mới đi mách người khác thôi, còn người lớn thì nên học cách tự giải quyết.
Cô bình tính nói: “Tôi xứng đáng hay không không quan trọng, tại sao chúng ta không thi đấu thử xem, ai thua sẽ phải gọi người kia là cha."
Cô hơi nheo mắt lại: "Cậu có dám không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tôi... Có gì mà không dám chứt”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh điềm đạm của Giang Đình, chàng trai trẻ cảm thấy có hơi bất an: "Tôi sợ một tên lính bếp như anh chắc?”
Tạ Ninh bỗng nhiên nhớ lại mấy tháng trước, khi Giang Đình lần đầu vào đầu bếp doanh, những lính bếp khác đã làm khó cô, bắt cô tự mình gánh năm vại nước.
Khung cảnh lúc đó rất giống bây giờ.
Giang Đình không những không lùi bước mà còn chủ động đặt cược, dễ dàng đổ đầy năm vại nước, giành được chiếc nồi đồng quý giá của đối phương.
Lần này...
Tạ Ninh nhìn thiếu niên không biết nguy hiểm đang đến gân, kia không khỏi mừng thầm, xem ra kết cục của người này cũng sẽ chẳng ra sao.
Giang Đình cười nhạt, nói với Tiền bách hộ: "Tiên bách hộ đại nhân có đồng ý không?"
Tiên bách hộ cười nói: "Các binh sĩ trong doanh trại được phép thi đấu, chỉ cân không vi phạm quân lệnh và không làm người khác bị thương là được.'