Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 186

Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:49:06
Lượt xem: 24

Chu Đông sửng sốt, vội vàng đáp: "Cảm ơn đại nhân!"

Hai binh lính thân cận ở chung một lêu, Hạ Vân Sâm không nhớ ra còn có ai có giường trống, y cũng đang cân nhắc xem liệu một số binh lính có coi thường lính bếp hay không, lỡ bọn họ lén lút gây khó dễ cho Giang Đình thì sao được.

Y nhìn Giang Đình, người đang chớp mắt chờ đợi sự chỉ dẫn của y.

"Cậu ngủ ở đây, mang chăn bông đến." Hạ Vân Sâm chỉ vào trong phòng, sau đó xoay người rời đi.

Người lính câm một chiếc ô, có hơi ngơ ngác, nhanh chóng đuổi theo: "Đại nhân! Đại nhân chờ đã, để tiểu nhân cầm ô cho ngài! Ngài không thể bị dính nước mưa được đâu... Chu Đông há miệng, nhìn vê phía cửa, lại quay đầu nhìn Giang Đình.

Giang Đình buồn cười nhìn anh ta: "Anh sao vậy? Đi ngủ đi, vừa nãy anh buồn ngủ lắm cơ mà."

Chu Đông sấn tới, tò mò hỏi: "Từ khi nào cậu và Chỉ huy sứ lại thân nhau như vậy? Ngài ấy chịu để cho cậu qua đêm trong doanh trại, chẳng lẽ là lúc ở nhà họ Tiêu?"

Giang Đình nghiêm túc nói: "Có lẽ vậy.

Khi ở nhà họ Tiêu, Hạ Vân Sâm đeo mặt nạ, tuy bị thương nhưng vẫn cố gắng lết xác đến để ăn lẩu.

Y không hề biết rằng lúc đó cô đã nghi ngờ y chính là trinh sát tên Tống Hạ rồi.

Kể từ đó, hình ảnh Hạ Vân Sâm, vị Chỉ huy sứ có khuôn mặt lạnh lùng và cao quý, trong lòng cô đã sụp đổ.

Chu Đồng ghen tị nói: “Đáng ghét, hôm đó cậu đã nấu món gì ngon thế? Tôi còn chưa được ăn!"

Giang Đình dở khóc dở cười: "Chỉ là một nồi lẩu bình thường mà thôi, khi nào chúng ta trồng rau xong, đến mùa đông, tôi sẽ làm món lẩu dê cho anh ăn thử.

Chu Đông chộp lấy chiếc ô ở một bên, nói: "Được rồi, tôi đi ngủ trước đây, buồn ngủ quá, sáng mai chúng ta cùng nhau về đầu bếp doanh."

Lúc này, một người lính bước vào, ôm chăn bông trong tay, gật đầu với Giang Đình: "Giang quản sự."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-186.html.]

Cô mỉm cười: "Chào anh."

Người lính kê mấy cái ghế lại, trải chăn lên rồi nói: "Giang quản sự, anh cứ nghỉ ngơi đi, đêm nay đến phiên tôi canh gác.

Nói xong, anh ta cầm kiếm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, im lặng giống như một bức tượng điêu khắc, định dùng ánh mắt ru người ta vào giấc ngủ.

Giang Đình biết người này đến đây để trông chừng cô, dù sao trong trại này có rất nhiêu đồ đạc quan trọng, làm sao có thể để cô ở đây một mình được.

Hơn nữa, người canh gác gần doanh trại của Chỉ huy sứ không chỉ có anh lính trước mặt và người lính bên ngoài, mà còn có vô số người ẩn trong bóng tối, cho dù cô thực sự là gián điệp thì cũng không thể trốn thoát được.

Vì thế, Giang Đình cũng thoải mái cởi giày, nằm xuống ghế, dùng chăn quấn mình thành một cái kén.

Trời mưa suốt đêm, cô vốn là người cực kỳ dễ thích nghi nên ngủ rất thoải mái, chiếc chăn này khá dày và ấm, tuy ghế rất hẹp, khó để lật người nhưng eo cô rất linh hoạt, có xoay người cũng không lăn xuống sàn. Sáng sớm hồm sau, khi mưa tạnh, Chu Đông đến đánh thức cô dậy, vẻ mặt uể oải, ngáp ngắn ngáp dài: "Này, nhóc con nhà cậu ngủ ngon quá nhỉ?"

Giang Đình vừa gấp chăn vừa liếc nhìn anh ta: "Anh Đông ngủ không ngon sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Chu Đông chán nản nói: "Nửa đêm Tiêu Thừa trở về, nằm chung một giường với tôi, suýt chút nữa đẩy tôi xuống giường, hơn nữa anh ta và những người cùng lều đều ngáy to, ồn ào không sao ngủ được."

Giang Đình cười nói: "Xem ra thì cái ghế này vẫn thoải mái hơn."

Người lính canh gác cho cô cả đêm vẫn còn rất tỉnh táo, kẹp chăn xuống dưới cánh tay, nói: "Giang quản sự, mưa đã tạnh, hai người có thể về rồi."

Giang Đình và Chu Đông cảm ơn anh ta, nhặt quân áo bẩn và nhanh chóng rời khỏi võ tướng doanh dưới ánh mắt chú ý của một nhóm binh lính và tướng quân.

Hai người đội mưa đến đây lúc nửa đêm, rất hài lòng với kết quả đạt được.

Hạ Vân Sâm không chỉ cử một vạn binh sĩ đến giúp đỡ mà hai người còn được nhận quần áo mới miễn phí.

Khi trở lại đầu bếp doanh, các lính bếp đang làm bữa sáng, khi nhìn thấy hai người xuất hiện, họ vui mừng vây quanh hai người: "Cuối cùng thì các anh cũng đã trở lại!"

 

Loading...