Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:48:58
Lượt xem: 15
Giang Đình trồng mong nhìn chú mèo xinh đẹp này, cuối cùng Đại Bạch lườm cô một cái đầy khinh bỉ, há miệng ra cắn lấy con cá khô.
Giang Đình vô cùng kích động, câm lấy một miếng cá khô khác đút cho A Hoa, A Hoa nhìn thấy cô thì chạy nhanh như chớp.
Tiểu Thất cười nói: "Tính tình của A Hoa không tốt như Đại Bạch."
Giang Đình nói: "Hai chúng nó chủ yếu là do cậu nuôi à?”
"Ừm, cũng không hẳn, mấy lính bếp ở trong kho đều từng cho chúng nó ăn, nhưng cũng có thể là do lúc em ở nhà thường xuyên tiếp xúc với gia súc nên bọn chúng thân thiết với em hơn."
"Hửm? Tôi có thể hỏi trước khi tòng quân cậu ở nhà làm gì không?”
Tiểu Thất cười hì hì nói: "Nuôi heo, còn nuôi cả dê, từ nhỏ em đã đi theo người nhà chăn bọn chúng, em còn biết đỡ đẻ cho heo nái nữa đó."
Đừng thấy Tiểu Thất mới mười tám, năm nay vừa tòng quân đã bị nhét vào đầu bếp doanh, thế nhưng cậu ta là một người có mười mấy năm kinh nghiệm chăn heo phong phú đấy.
"Chà." Giang Đình khen ngợi: "Giỏi quá, vậy tại sao cậu lại đến kho lúa?"
Tuy rằng công việc nhẹ nhàng hơn chăn heo và chăn dê, nhưng Giang Đình cảm thấy để Tiểu Thất ở đây là không biết trọng nhân tài.
Tiểu Thất nói: "Bởi vì chú Lương là đồng hương của em nên bèn dẫn em đến đây, ở kho lúa không bị phơi nắng phơi mưa. Anh Đình yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ nghe lời anh, cha mẹ em nói mặc kệ em làm gì ở quân doanh, việc gì cũng phải làm nghiêm túc."
Giang Đình cười một tiếng, vươn tay ra nhấn cái mũi của Đại Bạch, sau đó nhanh chóng thu tay lại, nói một câu nhưng có hai ý nghĩa: "Ừm, thật ngoan."
Lúc này, một lính bếp bưng một gáo lương thực đi tới nói: "Giang quản sự, anh nhìn này.'
Vân Mộng Hạ Vũ
"Sao thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-181.html.]
Giang Đình cầm ngọn đèn tới, cẩn thận nhìn vào bên trong gáo, chỉ thấy bên trong chứa một ít lúa mạch, song có hạt đã nứt vỏ và mọc ra một chút mầm.
"Chỗ lúa mạch này bị mắc mưa ở trên đường, sau khi đến doanh trại thì quản sự Lương đã bảo chúng tôi nhanh chóng mang ra phơi. Nhưng bởi vì quá nhiều nên mỗi bao chỉ có thể phơi trong thời gian ngắn, có một số lớp bên dưới chưa phơi khô hoàn toàn, chứa ở trong kho lúa mấy ngày đã bắt đầu mốc meo hoặc nảy mầm."
Giang Đình nhíu mày, vươn tay bốc lấy một nắm lúa mạch ra xem, sau đó nói: "Có bao nhiêu lúa xuất hiện tình huống này?"
"Nhiều lắm, có khoảng mấy trăm thạch*, chỗ lúa nảy mầm từ mấy ngày trước còn mọc dài hơn, chú Lương bảo chúng tôi nhanh chóng đưa đến phòng bếp lớn nấu ăn, còn có một số thì đưa đi chăn heo rồi."
*Về khối lượng, từ thời Tống, 1 thạch là khoảng 71,616 kg. 1 thạch bằng 4 quân, 1 quân bằng 30 cân, 1 cân bằng 16 lạng, 1 cân bằng 0,6 kg
"Có điều nhìn thời tiết này thì chắc là mấy ngày tới cũng sẽ mưa, bên trong kho sẽ bị ẩm, trước đây hàng năm đều sẽ nảy mầm một chút, nhưng chắc chắn năm nay sẽ nhiều hơn."
Mấy lính bếp đứng đó với vẻ lo âu, nhìn một kho lương thực này, trong lòng có một loại cảm giác bất lực.
Giang Đình nhíu mày hỏi: "Trước đây trong kho không có biện pháp chống ẩm gì sao?
Một lính bếp lắc đầu nói: "Trước đây đại doanh không ở Yến Tử Khê, địa hình cao hơn một chút, cũng không gần sông lớn như bây giờ, thế nên không ẩm ướt như vậy."
Trong đầu Giang Đình nhanh chóng tìm kiếm một số tài liệu mà kiếp trước cô từng xem, quả quyết nói:
"Nhân lúc bây giờ vẫn chưa nảy mầm nhiều, các cậu tranh thủ tìm ra những lương thực bị ẩm, cái nào bị nảy mầm và bị mốc thì để sang một bên, bây giờ tôi sẽ đi tìm chú Lương để bàn bạc."
Lúc này, bên ngoài đã đổ mưa to, sắc trời u ám, đèn đuốc trong đầu bếp doanh rất yếu ớt, chỉ có một số doanh trướng còn rọi ánh sáng ra ngoài.
Nếu để trận mưa lớn này đổ xuống mà vẫn chưa giải quyết được vấn đề chống ẩm, vậy thì hậu quả sẽ không thể lường được.
Không tìm được dù, cô chỉ có thể đội mưa chạy đi, chạy đến phòng bếp lớn tìm được chú Lương.
“Giang Đình, sao anh không che dù vậy." Tạ Ninh đang rửa bát, thấy vậy thì nhanh chóng lau tay, tìm một cái khăn khô tới.