Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:48:56
Lượt xem: 18
Cô nhớ đến lương thực còn phơi ở bên ngoài kho lúa, cũng không biết mấy lính bếp bên dưới có kịp thời thu vào trong kho lúa hay không.
Con người cô làm gì cũng rất có trách nhiệm, nếu đã làm quản sự kho lúa thì phải làm cho tốt, bây giờ kho lúa kia chính là bảo bối là sinh mạng của cô.
Cô lập tức có chút ngồi không yên, đột nhiên đứng dậy nói qua loa: “Đúng đúng đúng, cho anh đấy."
Cô bọc giấy dầu lại, đặt xuống trước mặt Hạ Vân Sâm, sốt ruột nói: "Không được, tôi phải nhanh chóng trở về, về thu lương thực.”
Cô xách hộp cơm lên rồi đi ngay, Hạ Vân Sâm cũng đứng lên.
Trước đây mỗi lần trước khi đi, Giang Đình đều sẽ hẹn sẵn thời gian đưa cơm lân sau với y, lân này thấy Giang Đình dường như đã quên mất, y chỉ đành chủ động mở miệng nói: "Vậy... Lần sau..."
Giang Đình quay đầu lại, cười nói: "Thời gian cũ, chỗ cũI"
Nhìn thấy cô chạy như một làn khói, lúc này Hạ Vân Sâm mới không nhịn được mà siết chặt gói giấy dầu trong tay.
Thời tiết trên thảo nguyên này hay luôn dễ đổi như vậy, rõ ràng buổi chiều vẫn là mặt trời lớn, trong chớp mắt đã mây đen kéo tới.
Kho lương thảo kia mới được đưa tới từ kinh thành cách đây không lâu, là khẩu phần lương thực của toàn bộ quân doanh trong mùa đông này, có lẽ là trên đường mắc mưa nên rất nhiều lương thảo đều hơi ẩm ướt.
Sau khi đến kho lúa, quản sự kho lúa cũ là chú Lương đã tổ chức người phân loại lương thảo và cất vào trong kho, đặt chỗ lúa còn ẩm ở vị trí dễ thấy, khi có mặt trời sẽ chuyển ra ngoài phơi.
Giang Đình chạy chậm trở về đầu bếp doanh, đặt hộp cơm xuống rồi đi xem lương thực của mình, cũng may các lính bếp rất tinh ý, lương thực mang ra phơi đã được thu gần xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-180.html.]
Một lính bếp tên là Tiểu Thất thấy cô trở về thì cười nói: "Anh Đình, chúng em đã làm gần xong rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình thở phào một hơi, khen ngợi: "Làm rất tốt."
Hai lính bếp đang vác lương thực leo lên cái thang cao cao, đổ lương thực vào trong một cái kho gỗ lớn, phía dưới kho lúa có một cánh cửa nhỏ, lúc lấy lương thực chỉ cần mở cửa nhỏ ra, lương thực sẽ tự chảy ra.
Hai lính bếp khác thì câm gậy gõ khắp nơi nhằm đuổi chuột và gián ở trong xó xỉnh ra ngoài.
Tiểu Thất ôm hai con mèo mập mạp tới, một con mèo trắng, một con mèo mướp. Hai con mèo nhỏ này là bảo bối trấn kho của kho lúa, có hai chúng nó, lũ chuột không hề dám chạy lung tung.
Tên của hai chúng nó cũng đơn giản, một con tên là Đại Bạch, một con tên là A Hoa, khác với mèo thú cưng mà đời sau nuôi, trên người Đại Bạch và A Hoa có một loại liều muốn g.i.ế.c hết chuột trong thiên hạ, ánh mắt khi nhìn người cũng có vẻ khinh thường, lười biếng ghé vào trong n.g.ự.c Tiểu Thất.
Nhưng khi mấy con chuột bị lính bếp đuổi ra khỏi xó xỉnh chạy trốn khắp nơi, biểu cảm của Đại Bạch và A Hoa thay đổi;vù'" một cái cong người lên, xông ra ngoài như một tia chớp, nhảy lên nhảy xuống đuổi theo mấy con chuột ở trong kho. Không lâu sau đã ngậm cổ con chuột trở vê với một loại tư thế nghênh ngang bễ nghễ.
Tiểu Thất nhanh chóng lấy cá khô ra thưởng cho bọn chúng. Giang Đình xoa tay, trong lòng có chút ngứa ngáy: "Hôm nay tôi có thể thử một chút không?”
Hôm nay là ngày thứ ba cô làm quản sự kho lúa, mấy ngày trước hai vị mèo đại gia vốn không hề hòa nhã với cô, vừa nhe răng vừa cong lưng, thấy cô là gầm gừ.
Tiểu Thất nói mèo sợ người lạ, coi cô như kẻ địch xông vào lãnh địa của nó.
Ở tận thế, vì để tiết kiệm tài nguyên sinh hoạt, con người không được phép nuôi thú cưng.
Thế nên Giang Đình cảm thấy rất hứng thú với hai con mèo chỉ từng thấy trong phim tài liệu này, vẫn luôn mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, hết cho ăn cá khô lại tìm chút nội tạng gà từ phòng bếp nhỏ đến cho chúng ăn, ngày nào cũng gọi Meo meo meo, nhưng mèo ta chẳng thèm để ý đến cô.
"Nào, anh làm đi." Tiểu Thất đưa cá khô cho cô, bản thân thì ôm Đại Bạch lên để nó ăn cá khô trong tay Giang Đình.