Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 179

Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:48:54
Lượt xem: 23

"Tiêu Thừa nói Chỉ huy sứ đại nhân thích ăn thịt thỏ cay lạnh mà lần trước tôi làm, lần này tôi lại làm một gói thịt heo khô cay, đi, anh cùng tôi đi tặng cho ngài ấy để bày tỏ lòng biết ơn của tôi!"

Cô nháy mắt, cười xấu xa nhìn Hạ Vân Sâm.

Hạ Vân Sâm lập tức luống cuống, đứng lên muốn ngăn cản: "Không được, đại nhân sẽ không gặp chúng ta đâu.'

"Vậy thì đi tìm anh Tiêu Thừa, để anh ấy tặng giúp."

"Tiêu Thừa... Buổi sáng anh ta có việc ra khỏi doanh trại rồi."

"Có đâu, lúc nãy trên đường tới tôi còn gặp anh ấy mà."

Hạ Vân Sâm: '...' Y khẽ thở gấp một hơi, trên trán còn toát ra một ít mồ hôi lạnh.

Giang Đình cố ý trêu chọc Hạ Vân Sâm một chút, ai bảo y không nói tiếng nào đã cho cô đến vị trí quản sự kho lúa, mặc kệ sau đó cô cảm thấy chức vị này như thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật rằng ban đầu y đã làm trái mong muốn của cô.

Cô kiên trì nói: "Đi, hôm nay tôi nhất định phải tặng được thịt khô."

Hạ Vân Sâm vội vàng tiến lên mấy bước, lập tức ngăn cản ở trước mặt cô.

'Khoan đã.

Giang Đình: "Sao thế?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thịt khô này của cậu, tôi cũng muốn ăn... Hay là cậu tặng gói này cho tôi trước đi... Hạ Vân Sâm vừa nói vừa xấu hổ đến nỗi véo lòng bàn tay.

Giang Đình: 'Phụt.'

Cô nghiêm mặt nói: "Vậy không được, đây là tôi đặc biệt chuẩn bị cho Chỉ huy sứ đại nhân, anh không thể ăn."

Hạ Vân Sâm: "Tôi...

Y định nói là dựa vào đâu mà tôi không thể?

Song lại nuốt ngược lời vào trong bụng.

Giang Đình vươn tay vỗ bả vai y rồi nhẹ nhàng đẩy ra: "Ngoan, nhường đường.

Giây tiếp theo, Hạ Vân Sâm đột nhiên đưa tay ôm n.g.ự.c rồi khom lưng xuống, lông mày nhíu lại: 'A...'

Giang Đình sửng sốt: "Anh làm sao thế?"

Hạ Vân Sâm lắp bắp nói: "Tôi, n.g.ự.c tôi đau."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-179.html.]

Giang Đình nhìn tay mình: "Hả?”

Tiếng kêu đau của Hạ Vân Sâm khiến cho Giang Đình bối rối, cô vô thức nhớ lại có phải là vừa rồi mình nặng tay quá hay không.

"Mau ngồi xuống, ngồi xuống, là tôi đụng phải miệng vết thương của anh à?

Cô lập tức bắt lấy cánh tay của Hạ Vân Sâm, dùng chút sức kéo y đến trên ghế ngồi xuống, không ngừng quan sát lông n.g.ự.c y.

Hạ Vân Sâm cũng biết tém tém lại, vội vàng nói: "Vết thương cũ, thỉnh thoảng sẽ đau một chút."

Giang Đình gật đầu, ánh mắt lại không thu về, trông dáng vẻ rất nghiêm túc.

Hạ Vân Sâm ngày càng chột dạ: 'Sao thế?"

Y bị Giang Đình nhìn như ngồi bàn chông.

Giang Đình nhìn một hồi lâu, lúc này mới nhoẻn miệng cười: "Tôi đang suy nghĩ một chuyện.” “Chuyện gì?"

"Nghĩ xem rốt cuộc là đưa thịt khô cho anh ăn trước, hay là cho Chỉ huy sứ đại nhân.”

Thấy Giang Đình vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ "tặng thịt khô cho Chỉ huy sứ”, Hạ Vân Sâm trả lời gân như là trong vô thức: “Cho tôi.'

"Anh thật sự muốn ăn như vậy sao?"

Hạ Vân Sâm gật đầu khẳng định: "Đúng.

"Cho anh ăn thì được lợi gì? Chỉ huy sứ đại nhân cho tôi ngồi ở vị trí quản sự đấy."

Giang Đình cười híp mắt nhìn y, sau đó mở lớp giấy dâu ra, để lộ một gói thịt heo khô cay lớn màu đỏ sậm.

Cách làm là cải tiến dựa trên cách làm thịt bò khô cay, đổi thịt bò thành thịt sườn heo, cân nhắc đến chuyện Hạ Vân Sâm vẫn còn đang trong giai đoạn khôi phục vết thương nên cô chỉ cho một chút xíu cay tạo hương vị, khẩu vị chỉnh thể thiên vê mặn ngọt, ngũ vị hương càng đậm hơn.

Cho dù ít cay nhưng hương vị vẫn rất đậm, thịt sau khi được chiên khô thì được tẩm vừng và các loại gia vị, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn.

Ánh mắt của Hạ Vân Sâm dừng ở thịt heo khô cay, không khỏi nhớ lại hương vị thịt thỏ cay lạnh lần trước ăn.

"Cậu muốn lợi ích gì?"

Giang Đình sờ cằm rồi nói: "Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, nợ trước đi.'

Hạ Vân Sâm thử thăm dò: "Vậy cái này cho tôi?"

Lúc này trên trời vang lên một trận sấm rền, Giang Đình rướn cổ nhìn sắc trời bên ngoài, thấy trên trời có mây đen cuồn cuộn, sắc trời cũng nhanh chóng trở nên đen kịt như thể sắp mưa.

(Hạ Vân Sâm: Oscar nợ tui một giải thưởng!)

Loading...