Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 157

Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:07:15
Lượt xem: 25

Lại nói vê Giang Đình, Tạ Ninh và đám lính bếp đẩy xe về đầu bếp doanh, đánh một bữa no nê trước rôi mới rửa mặt, sau đó trở lại doanh trướng của mình chuẩn bị ngủ trưa.

Bữa ăn phụ được phục vụ tại thương binh doanh vào giữa trưa mỗi ngày, phải làm việc từ sáng đến trưa, tuy rất mệt nhưng chỗ tốt một là có thể ké một bữa cơm, hai là buổi chiều có thể nghỉ ngơi.

Tạ Ninh ngồi ở trên giường còn đang hoài niệm hương vị những món mới vừa ăn. Mặc dù sau khi bọn họ trở về thức ăn để lại đã nguội lạnh, trong thùng cũng chỉ còn lại một ít canh thừa, nhưng như vậy vẫn ngon hơn cơm tập thể ngày thường ăn hay ăn nhiều. Bọn họ quét sạch thức ăn, ngay cả canh cũng húp hết luôn.

Tạ Ninh: "Ngon quá đi, món nào cũng ngon cả."

Giang Đình vừa cởi áo khoác vừa đá giày, bò lên giường: "Vậy nên hôm nay anh học được mấy món rồi?"

Tạ Ninh tự tin nói: "Món nào cũng học được hết ái"

"? Giỏi dữ vậy sao, thế ngày mai anh làm bếp trưởng đi."

“Chuyện... Chuyện này thì thôi đi...

Tần Quyết nằm ở giữa hai người bọn họ, từ từ thở dài: "Ui, tôi chăn dê nên không được lộc ăn như ba người các anh."

Tạ Ninh cười đến rất hả hê: "Tân Quyết này, anh đang ghen tị với chúng tôi sao?”

"Đúng vậy."

"Vậy ngày mai tôi để lại cho anh một bát rồi lén bưng về, đừng để người khác phát hiện nhé.”

Tần Quyết nghe vậy cười sờ đầu anh ta: "Tạ Ninh của chúng ta thật là biết thương người.'

Giang Đình nằm thẳng, đột nhiên hỏi: "Này, các anh còn nhớ trinh thám tên Tống Hạ kia không?"

Tạ Ninh nghĩ lại: Anh nói người cướp xe bò với chúng ta à? Nhớ chứ, anh ta đẹp trai như vậy, khác với đám già kia nhiều mà."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Quyết cũng nói: "Nhớ chứ, làm sao vậy? Anh lại gặp anh ta à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-157.html.]

Giang Đình nói: “Đúng vậy, ngay trong thương binh doanh luôn."

Tạ Ninh và Tân Quyết đều không suy nghĩ nhiều: "Hả, vậy anh ta còn nhớ chúng ta hay không? Không nhớ thì cũng bình thường thôi. Dù sao mấy ngày đó binh hoang mã loạn, anh ta là trinh sát, mình là lính bếp, địa vị bên trên trời bên dưới đất mà."

Ánh mắt Giang Đình khẽ di chuyển: "Anh ta vẫn còn nhớ."

Không chỉ nhớ rõ, mà còn nhớ kỹ năng nấu nướng của cô cực kỳ rõ ràng.

Bây giờ cô đang trong tình huống bị giám sát, nếu một mình rời khỏi doanh trại nói không chừng sẽ bị xem là gian tế và bắt lại. Cô cũng không muốn mắc phải loại chuyện phiền toái như thế, nhưng nếu chính "Tống Hạ" đưa cô ra ngoài thì sao?

Vốn dĩ cô không có ý nghĩ này, chẳng qua đến khi gọi món lúc sáng, cô cố ý thăm dò thái độ của đối phương đối với mình thì phát hiện "Tống Hạ” thật sự rất quan tâm đến tài nấu nướng của cô. Trước mặt mỹ thực, y cũng rất khoan dung với Giang Đình.

Điều này cô đã nhận ra từ lần trước ăn lẩu ở nhà họ Tiêu rồi, nhưng y lại cho rằng mình ngụy trang rất khá nữa chứ. Đối phương tự mình đưa tới cửa, cô không lợi dụng một chút chẳng phải là rất lãng phí cơ hội sao?...

Buổi chiều, đám người Giang Đình đều không có việc gì làm nên chuẩn bị mang gạo nếp đi xay.

Gạo nếp có thể làm thành bánh trôi, cũng có thể làm bánh dày. Mấy người hì hục xay cả buổi chiều, lúc mang về thì một nửa biến thành bột gạo nếp rồi.

Tạ Ninh lau mồ hôi thở dốc, nhìn bâu trời bên ngoài lầu cảm thán nói: "Đúng là cuối thu thì nắng gắt mà, sao mấy ngày nay lại đột nhiên nóng như vậy chứ.

Giang Đình nói: "Có thể mấy ngày nóng cuối cùng sẽ mưa, đến lúc đó nhiệt độ sẽ giảm rất nhanh."

Tạ Ninh cười rộ lên: "Vậy chờ trời đổ mưa rồi bắt đầu gieo hạt."

Bọn họ mang rất nhiều hạt giống rau về, chờ mưa tưới bùn đất ẩm ướt, thì việc xới đất và gieo hạt sẽ dễ dàng hơn.

Tạ Ninh còn đang nghĩ đến việc mùa đông có thể ăn lẩu, bữa lẩu lần trước ở nhà họ Tiêu khiến anh ta nhớ mãi không quên.

Bột nếp xay xong thì cho vào mẹt phơi khô dưới nắng, phần gạo nếp còn lại thì để làm bánh dày ăn.

Có đôi khi Giang Đình sẽ nghĩ, ở trong lính bếp doanh có ăn có uống, còn có nhiều bạn bè như vậy, cũng không có ai quản mình, cuộc sống đã coi như hạnh phúc, tự tại lắm rồi.

Loading...