Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:05:54
Lượt xem: 23
"Ôi! Thật tốt quá!" Tạ Ninh hoan hô một tiếng.
Tần Quyết chỉ vào một dãy làng xóm trước mặt, nói: "Sắp đến nhà của chị tôi rồi."
Giang Đình nhìn núi non trập trùng phía xa, và cả từng dãy trang trại ở dưới chân núi kia, nói: "Anh Tân Quyết, lúc trước anh nói chỗ có thể xây nhà ở Biên thành, là chỗ nào thế?"
Tần Quyết nói: "Cách nơi này không xa, ở đó hầu như toàn là họ hàng của các tướng sĩ, hay là buổi chiêu ghé thăm thử?"
Giang Đình cười nói: “Được, tuy chúng ta không có tiền, nhưng có thể đến tham quan thử trước."
Tần Quyết nói: "Thật ra cũng không nhất thiết phải tự xây, có thể thuê nhà, nhà họ Hạ ở Biên thành có rất nhiều nhà cho tướng sĩ trong doanh trại thuê."
Giang Đình không nhịn được mà bắt đầu thỏa sức tưởng tượng trong lòng, chờ cô có chỗ dừng chân của riêng mình ở Biên thành rồi, kể cả là thuê, thì cũng có thể về nơi đó ở mấy hôm trong kỳ nghỉ, hưởng thụ cuộc sống một mình tốt đẹp một lần.
Không nói gì khác, ít nhất tắm rửa thay quân áo cũng không cần phải che che giấu giấu.
Hiện giờ cô ngủ chung với mấy người Tần Quyết, vẫn rất sợ một ngày nào đó không cẩn thận bị phát hiện thật ra cô không phải là một người đàn ông.
Vấn đề bây giờ chính là, làm thế nào cô mới có thể có ngày nghỉ đây, trừ thành thân ra, vậy thì chỉ còn hai con đường là đi được.
Thứ nhất đó là trở thành một bậc trên trong quân doanh, không còn bị ràng buộc bởi quân quy của tướng sĩ bình thường nữa, ví dụ như Thiên Hộ gì đó, nghỉ phép cũng rất dễ dàng. Chỉ là con đường này đã bị cô tự mình phá hỏng.
Thứ hai chính là... Bị trọng thương không thể ở lại quân doanh. Cái này thì vẫn nên bỏ đi thì hơn, cô cũng chưa liều mạng đến mức như vậy đâu.
Thôi, trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-139.html.]
Mấy người nói nói cười cười, rất nhanh đã đến thôn của chị Tần Quyết.
Người ở trong thôn cũng rất đông, gần giữa trưa, rất nhiều thôn dân ngồi ở dưới cây đại thụ ở cửa thôn tán gẫu.
Nhìn một chiếc xe bò đi tới, trên xe còn có ba chàng trai trẻ tuổi dáng người thẳng tắp, khuôn mặt không tâm thường đang ngồi, ánh mắt của các thiếu nữ cô dì lập tức đều bị thu hút, các thôn dân nhốn nháo nhìn qua. Có đứa trẻ con chạy tới hỏi: "Các anh trai ơi, các anh là ai thế? Từ đâu đến vậy ạ?
Tần Quyết nhảy xuống khỏi xe bò, cười nói: "Anh là em trai của Tần Tuyết Liên, đến thăm chị ấy."
"Oa, anh trai này, em biết anh! Chị dâu Tần nói, anh thuộc Hạ gia quân, anh đúng là giỏi thật đấy!"
Tần Quyết cười xấu hổ, khẽ xoa đầu thăng nhóc: "Hai người anh em này của anh cũng thuộc Hạ gia quân.'
Giang Đình và Tạ Ninh nở nụ cười rụt rè, tuy rằng chỉ là lính bếp, nhưng cũng là lính bếp của Hạ gia quân đấy! Cố giả vờ một chút đi, dù sao cơ hội cũng không có nhiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe nói trong thôn có ba tướng sĩ của Hạ gia quân tới, mọi người đều chạy tới xem, vây quanh xe bò chật như nêm cối.
Hạ gia quân ở trong mắt dân chúng biên quan, gân như được coi là sự tồn tại của thân thoại, ngày nào còn Hạ gia quân, thì biên quan sẽ yên bình thêm ngày ấy.
Lân đầu tiên Giang Đình cảm nhận được cảm giác được nhiều người chú ý, chỉ là cảm giác này cũng không tốt lắm. Dân chúng niềm nở ném bông cải, ném khăn tay vào bọn họ, rồi còn ném một ít rau dưa củ quả tới, ném tới ném lui suýt nữa ném dập đầu ba người luôn.
"Các anh chạy mau!" Tân Quyết ôm đầu, nắm chặt lấy dây cương xe bò.
Hai người Giang Đình và Tạ Ninh cũng kịp lo cho anh ta, tai vạ đến nơi ai lo người nấy, gạt đám người ra chạy trước.
Mãi đến khi Tân Tuyết Liên và người nhà anh rể của Tần Quyết nghe thấy động tĩnh chạy tới, lúc bấy giờ mới giải cứu được Tần Quyết ra. Ba người chật vật mà vào sân nhà anh ấy, bỏ quà cáp mang đến xuống trước đã, sau đó rửa mặt chải đầu một phen mới lấy lại tinh thần.
Tần Tuyết Liên là một người phụ nữ rất dịu dàng, chồng của chị ấy là một thợ mộc, tuy điều kiện trong nhà bình thường, nhưng cũng đủ ấm no.