Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:05:42
Lượt xem: 41
Bởi vì Tiêu Thừa quanh năm không ở nhà, cho nên trong nhà còn mua thêm hai người hầu bảo vệ trông nhà, một bà v.ú làm việc vặt và một nha đầu nhóm lửa.
Có lẽ Tiêu Thừa đang đi chơi với vợ con, không thấy bóng dáng, Tiêu Dư mang theo một người hầu đứng trong sân, cười híp mắt nhìn bọn họ.
Cô gái nhỏ năm nay mười sáu, hoạt bát đáng yêu, cười rộ lên có hai đồng tiền điếu, tóc b.í.m hai bên, trên đầu còn buộc dây tóc và hoa lụa, một thân váy áo màu đỏ, trên eo treo tua rua và chuông nhỏ, khi đi đường khẽ reo lên.
Tạ Ninh và Tân Quyết tốt xấu gì cũng là thanh niên huyết khí phương cương, lại ở trong quân doanh lâu như vậy, không nhịn được mà nhìn chằm chằm Tiêu Dư vài lần. Chỉ có Giang Đình nhìn không chớp mắt, giống như tu vô tình đạo.
"Đi thôi." Tiêu Dư vui vẻ dẫn bọn họ ra cửa: "Đây là người hầu Tiếu Hổ nhà em, các anh gọi cậu ta là A Hổ là được."
Vân Mộng Hạ Vũ
A Hổ to con, trâm mặc ít nói, buồn bực không lên tiếng đi theo bên cạnh Tiêu Dư.
Tiêu Dư nhịn không được nhích về phía Giang Đình.
Cô ấy trái một Giang Đình phải một Tiêu Hổ, hai người này giống như đang đua xem ai dùng sự im lặng g.i.ế.c c.h.ế.t không khí xung quanh đối phương trước.
Tạ Ninh hưng phấn nói: "Chúng ta đi đâu chơi trước?”
Tiêu Dư: "Các anh muốn đi đâu?”
Tần Quyết nói: "Đi mua ít quà trước đi, Giang Đình, không phải anh muốn mua một thanh đoản đao sao?" Giang Đình lạnh lùng gật đầu, lại không biết ở trong mắt Tiêu Dư, cô như vậy càng hấp dẫn người khác.
Đoàn người tới đường cái phồn hoa nhất, đi ngang qua một cái cửa hàng vũ khí, mấy người đi vào chọn một thanh đoản đao, tốn ba trăm văn.
Hình dạng thanh đao này và bội đao kiếp trước của Giang Đình vô cùng giống nhau, sau khi cô trả tiền giắt đao vào bên hồng, tay nhẹ nhàng lướt qua, dường như nhớ lại những năm tháng huy hoàng kiếp trước.
Tạ Ninh và Tân Quyết nhìn binh khí đầy phòng cũng đi không nổi, kiếm đao kích thương cái gì cần có đều có, hoa cả mắt.
Dân chúng biên quan đề cao võ, người bình thường đều biết mấy chiêu để bảo vệ tính mạng, vũ khí cũng đủ loại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-132.html.]
Thấy ánh mắt Tân Quyết lưu luyến dời khỏi cung tên treo trên tường, Giang Đình nhịn không được hỏi: "Anh Tân Quyết, đôi mắt của anh, anh đã từng tìm danh y ở Biên Thành xem thử chưa?”
Tần Quyết nghe vậy nói: "Chưa, nhưng y thuật của các quân y trong doanh cũng không kém.'
Giang Đình: "Không có khả năng hồi phục sao?"
Tần Quyết lắc đầu, cười cười" "Không có việc gì, người ngoài cũng nhìn không ra đôi mắt này của tôi có gì khác thường, tôi dùng một con mắt là đủ rồi."
Giang Đình im lặng, chỉ vào một cây cung tên nói: "Cái này hết bao nhiêu tiên?"
Chủ quán cười nói: "Một lượng năm văn, giá thấp nhất rồi, cây cung này dùng gỗ và dây cung tốt nhất, có thể b.ắ.n xa tới ngoài ba trăm bước, thích hợp dùng với tên nặng, phải có lực cánh tay vô cùng tốt mới kéo được."
Một lượng năm văn, bọn họ tìm Tiêu Thừa mượn năm lượng bạc, mà Giang Đình gửi ngân hàng ở quân doanh, cũng chỉ có trên dưới năm lượng.
Tạ Ninh nói: "Tân Quyết thích hả? Vậy thì mua, mua xong cho chúng tôi mang thỏ về."
Tần Quyết vội nói: "Không, tôi không cần, tôi có cây cung Giang Đình cho kia là đủ rồi, săn thỏ làm gì cần cung tốt như vậy.
Dứt lời anh ta lại bổ sung: "Hơn nữa cái cung này, tôi không kéo được.'
Tạ Ninh trừng to mắt: "Anh không phải thần... Kéo được chứ? Anh không kéo được sao.
Tần Quyết gật đầu.
Giang Đình khẽ thở dài, nói: "Được rồi, vậy lần sau lại nói, anh Tạ Ninh, anh có thích cái gì không?” Tạ Ninh lắc đầu: "Không, tôi không thích đánh đánh g.i.ế.c giết, không cần mua.”
Tiêu Dư nói: "Vậy chúng ta đến cửa hàng khác nhé?”
Mấy người ra khỏi cửa hàng binh khí, đi mua chút bánh ngọt, đường đỏ, rượu gạo, một tấm vải hoa, lại mua cho con gái Tiêu Thừa chút đồ chơi nhỏ như trống bỏi giày đầu hổ linh tinh để dỗ trẻ con, hết tổng cộng sáu trăm văn.
Bên đường Biên thành bày rất nhiều quán nhỏ bán đồ ăn, tuy rằng không được ngon lắm, còn xám xịt nhưng mang lại lợi ích thực tế, đoàn người vừa đi vừa ăn, mới đi được một nửa, đã no đến nấc cục.