Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 121
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:05:25
Lượt xem: 28
Tần Quyết đã nhảy xuống xe bò, Tạ Ninh cũng ngôi dậy, lính bếp tò mò nhìn mấy binh lính đỡ một người lính khác đi tới.
"Đây là..."
"Nhìn xem, hình như anh ta bị thương."
Tần Quyết giơ lên ngọn đuốc lên, nói: "Sao vậy, mấy anh em?”
Một người lính nói: "Anh ấy là lính trinh sát, trên đường đi báo tin gặp phải người Bắc Nhung, liều mạng xông ra khỏi vòng vây."
Hai thiêm sự đã biên soạn một câu chuyện vô cùng ấn tượng cho Hạ Vân Sâm, lính bếp nghe vậy thì không khỏi trâm trồ.
"Trời ạ, tuổi còn trẻ như vậy đã là trinh sát rồi." "Đã vậy lại còn có thể thoát khỏi người Bắc Nhung, giỏi quái"
Vân Mộng Hạ Vũ
Người lính kia nói: “Đúng vậy, nhưng vì còn quá trẻ nên chưa có đủ kinh nghiệm, lần đầu tiên làm nhiệm vụ đã thành ra như vậy.
Lân đầu...
Vậy thì đúng là đen đủi.
Giang Đình đang ngồi trên xe bò, đột nhiên kêu lên. Người đàn ông này nhìn quen quá, nhìn kỹ hơn thì cô thấy một khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn vô cùng đẹp trai, đây chẳng phải là người lính được Tiêu Thừa mời bánh hẹ ngày đó ư?
Không ngờ người lính này lại là lính trinh sát.
Huấn luyện một trinh sát trong quân đội không phải là điều dễ dàng, có thể nói ngàn người có một. Trinh sát cũng giống như lực lượng đặc biệt ở hiện đại, họ có năng lực chiến đấu cá nhân mạnh mẽ và phải nắm vững các kỹ năng khác nhau. Khả năng của họ là sự kết hợp giữa ky binh, cung thủ và bộ binh, ngoài ra còn có khả năng thăm dò, hiểu biết sâu sắc, khả năng phản ứng và thậm chí cả khả năng ngụy trang tốt nữa.
Bình thường, trinh sát được tuyển chọn và huấn luyện từ những tỉnh hoa của ky binh, bộ binh và cung thủ, họ đều là những tinh binh lão làng có kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm.
Thật hiếm khi thấy một trinh sát trẻ tuổi như vậy, mặc dù anh ta chỉ là một người lính nhỏ trong số các trinh sát.
"Để anh ấy lên chiếc xe bò này đi, có ít người, ít đồ."
Chu Đồng nhanh chóng đi tới thu xếp.
Chiếc xe bò mà anh ta đang nói đến là chiếc xe mà nhóm Giang Đình ngồi.
Họ thu dọn đồ đạc trên xe, để cho người trinh sát bị thương nằm thoải mái hơn, mấy người đỡ y nằm lên xe bò, Tạ Ninh cũng tốt bụng đưa hành lý của mình cho y làm gối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-121.html.]
Tần Quyết định đắp cho anh ta bộ quần áo dày.
Nhưng bị Giang Đình ngăn cản, cô nói: "Tần Quyết, dùng quân áo của tôi đi, tôi không lạnh, anh cứ mặc quần áo vào đi."
Tần Quyết cau mày, nói: "Cứ dùng của tôi đi, tôi lớn tuổi hơn anh, anh chăm sóc em là điều nên làm."
Giang Đình nói: "Tôi thật sự không lạnh, nếu anh không tin thì cứ chạm vào tôi mà xem."
Cô đưa tay nắm lấy tay Tần Quyết, Tần Quyết cảm giác được bàn tay ấm áp của cô ấm áp thì mới chịu tin: "Được.
Hạ Vân Sâm nằm trong xe, hơi mở mắt ra, nhìn Giang Đình rồi lại nhìn Tân Quyết.
Tần Quyết mặc quần áo của mình lên, trong khi Giang Đình cởi áo khoác của mình đắp cho Hạ Vân Sâm.
Cô cởi áo, đi đến chỗ xe bò, thấy người thanh niên trước mặt đây mệt mỏi, đôi mắt hơi hé mở nhìn cô, đôi môi trắng bệch, tóc tai bù xù xõa xuống dưới đầu.
Nhìn thế nào cũng thấy rất yếu đuối.
Trong đầu Giang Đình đột nhiên hiện lên bốn từ "Người đẹp ốm yếu."
Cô giật mình, tay run lên, áo rơi xuống mặt Hạ Vân Sâm.
Hạ Vân Sâm: ....'
"Sorry.' Giang Đình xấu hổ đến mức buột miệng nói ra một từ tiếng Anh: "Xin lỗi, xin lỗi."
Cô kéo áo xuống để che n.g.ự.c và bụng của Hạ Vân Sâm.
"Anh ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt." Hạ Vân Sâm khẽ đáp lại, cảm thấy cô đã kéo quân áo xuống quá xa nên cúi đầu dùng cằm và xương quai xanh giữ lấy áo và kéo lên trên.
Giang Đình cảm thấy lòng mềm đi, vỗ vỗ vai y.
Hạ Vân Sâm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Y đã không nghỉ ngơi một ngày một đêm rồi.
Bởi vì Hạ Vân Sâm chiếm quá nhiều chỗ nên nhóm Giang Đình và Tạ Ninh đều xuống đi bộ.
Mọi người im lặng hành quân, đi được hơn một giờ, đột nhiên nghe thấy phía trước có động tĩnh.