Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:05:13
Lượt xem: 37
Chỉ huy thiêm sự ra lệnh buổi trưa sẽ nấu ăn ở đây.
Quân lính như được ân xá, người cho ngựa cho ngựa ăn, người thì lấy nước, người đói thì lấy lương thực khô ra ăn, tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có này.
Đầu bếp doanh nhanh chóng nhặt một ít cỏ khô, đào một cái hố dưới đất, để lại một lỗ thông hơi bên cạnh, đặt một cái nồi lên trên, đốt cỏ khô rồi nhét vào hố rồi bắt đầu đun nước.
Cỏ khô tuy lửa mạnh nhưng cháy rất nhanh, nhóm lính bếp phải nhổ hết cỏ gần đó mới gom được một đống cỏ khô và.
Họ lấy làm may mắn vì đã nấu ngô từ trước, nếu không sẽ phải nhổ đến tối mới có đủ cỏ khô để nấu ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nước sôi rất nhanh, cho ngô chiên vào nồi, thêm chút muối, xé thịt khô thành từng miếng vừa ăn rồi cho vào, thêm chút rau rừng vào nấu.
Họ không quan tâm mùi vị như thế nào, bởi bình thường bữa trưa chỉ có các võ tướng có thể uống canh nóng, binh lính bình thường chẳng bao giờ có phần.
Sau khi cháo ngô, thịt khô và rau rừng được nấu xong, các lính bếp bưng nồi chuẩn bị cơm cho các võ tướng, mang cả bánh bao và dưa chua.
Giang Đình và những người khác ngồi trên bãi cỏ, lấy chiếc bánh nướng ra ăn, họ cũng đỡ những tướng sĩ khác vì còn có thể ăn kèm một ít dưa chua, trong miệng có vị mặn, ngon hơn ăn bánh khô nhiều.
Bây giờ lại đến lượt những tướng sĩ khác ghen tị với lính bếp.
Đám lính bếp đắc ý ngậm dưa chua trong miệng và nhai lớn tiếng trước mặt những các nhóm lính còn lại, đổi lại những ánh mắt hung dữ và khinh thường của đối phương.
Ăn xong, mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, tối qua lính bếp bận rộn cả đêm không ngủ, vừa năm xuống đã ngáy.
Giang Đình cũng dựa vào xe bò ngủ một lát, Tân Quyết ngồi ở bên cạnh, Tạ Ninh cũng nằm ở trên xe bò ngủ say.
Nửa giờ sau, cả đội xuất phát, đi được mấy dặm thì bắt đâu chạy. Đến buổi chiều, người mệt, ngựa cũng kiệt sức nên tốc độ hành quân chậm hơn rất nhiều, nhưng những người Bắc Nhung kia còn mang theo lương thực nên cũng không đi nhanh được, họ phải đuổi kịp để tiếp ứng cho đoàn ky binh.
Thấy mặt mày lính bếp ai nấy đều tái nhợt, Chỉ huy thiêm sự cho họ thay phiên nhau ngồi trên xe bò để tránh bị kiệt sức và kéo chân cả đội. Điều này khiến những người lính khác ghen tị vô cùng, đám lính bếp vội hô lên "Cảm ơn đại nhân!" rồi tranh nhau leo lên xe bò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-114.html.]
"Giang Đình, mau lên, ở đây còn có thể ngồi thêm một người." Tạ Ninh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
Giang Đình mỉm cười, nói: "Không cần đâu, tôi còn trụ được, để Tần Quyết lên đi."
Cô có thể lực rất tốt nên bây giờ chỉ cảm thấy chân hơi nhức mỏi mà thôi.
Tần Quyết nói: "Tôi cũng không cần, để bọn họ lên trước đi."
Tạ Ninh lắc hai chân: "A, phong cảnh đẹp quá, chúng ta có thể đi săn thỏ không?”
Tần Quyết nói: "Bây giờ thì không được, sắp phải đi rồi, lát nữa dừng lại nghỉ ngơi, tôi sẽ chạy xa xem xem."
Tạ Ninh hưng phấn nói: "Tôi cũng muốn đi!" Buổi tối, đoàn dừng chân bên một con sông lớn.
Vượt qua con sông này, đi bộ thêm ba mươi dặm nữa mới có thể đến được Biên thành.
Các binh sĩ cởi bỏ quân áo nhảy xuống sông tắm nước lạnh, ngựa và bò cũng được dắt ra sông uống nước.
Tần Quyết và Tạ Ninh báo với Tiêu Thừa một tiếng rồi chạy đi săn thỏ, phía Thần Tiễn doanh cũng có rất nhiều người đi theo.
Lính bếp ở lại thì bắt đầu đào hố, nhặt cỏ khô để nhóm lửa nấu canh, ven sông mọc rất nhiêu bụi cây nhỏ nên không thiếu củi.
Tiêu Thừa cưỡi trên lưng ngựa, từ xa hét: "Cá ở sông này to quá này!"
Chu Đông xắn tay áo lên: "Thật sao? Đi, chúng ta đi bắt cá thôi!"
Giang Đình nghe vậy bèn mượn một binh lính một cây thương dài, cầm thương chạy tới. Mấy người đi cách đội quân khá xa, tìm một đoạn sông, cởi giày, xắn ống quân rồi nhảy xuống. Họ đứng yên dưới sông, không bao lâu sau, một chú cá béo ngốc nghếch đã bơi tới.
Giang Đình nheo mắt lại, giơ thương đ.â.m xuống, nước b.ắ.n tung tóe khắp nơi, trong nháy mắt con cá đã bị đ.â.m Xuyên qua.