Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:05:12
Lượt xem: 28
Bây giờ, cho dù khu vực bị cướp lương thực có nằm trong phạm vi tuần tra của Hạ gia quân hay không, Hạ Vân Sâm cũng không thể thoát khỏi có liên quan.
Hai người chỉ huy thiêm sự dẫn đầu quân đội ngồi trên những con ngựa cao phía trước, theo sát là những người lính câm cờ của Đại Dĩnh và Hạ gia quân. Những lá cờ tung bay trong gió, ánh nắng ban mai ló ra khỏi màn sương sớm, phản chiếu trên mặt cờ, lấp lánh ánh vàng.
Thiên hộ và bách hộ cầm cờ lớn cờ nhỏ, đứng vào đúng vị trí, điều khiển cả đội.
Lính bếp đi ở giữa đội, phía trước là lính mang khiên, ky binh phía sau cùng, họ được bảo vệ ở giữa.
Hành trình lân này ít nhất phải xa hàng trăm dặm, hành quân nhanh cũng phải mất hai ba ngày. Lúc đầu, để lợi dụng thể lực tốt của binh lính, chỉ huy thiêm sự ra lệnh cho các sĩ quan toàn lực tốc hành vê phía trước. Tất cả binh lính bắt đâu chạy bước nhỏ, giống như họ thường làm trong các cuộc tập trận Vậy.
Chỉ có những người của đầu bếp doanh là đau khổ, chạy được một lúc thì bắt đầu thở hổn hển như chó vậy. Ngày thường tuy họ làm rất nhiều việc và có thể lực tốt nhưng lại chưa tập chạy bao giời
Đường kính của những chiếc nồi sắt to gần bằng nửa người, nặng tới hàng chục cân, nếu phải chạy thì đúng là g.i.ế.c người.
Chu Đông và những lính bếp lớn tuổi khác vốn đã có kinh nghiệm dày dặn, chạy được một lúc thì lấy nồi ra ném lên xe bò.
Những con bò trong doanh trại quân đội cũng thuộc loại tốt nhất, không thể so sánh với những con bò bình thường. Chúng đều khỏe mạnh và cao lớn như một ngọn đồi. Đi mua đồ ba ngày mua một lần đã huấn luyện chúng có khả năng đi lại phi thường, dù ném nồi sắt lên trên thì chúng cũng chẳng hề hấn gì, thậm chí đám lính bếp có chạy cũng không đuổi kịp.
Đoàn người hành quân nhanh chóng, cứ chạy rồi dừng khoảng một tiếng đồng hồ, đã đi được gần hai mươi dặm.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Anh Tạ Ninh, anh thế nào rồi?" Giang Đình nhìn thấy Tạ Ninh trượt chân, suýt nữa khuyu xuống, bèn nhanh chóng vươn tay đỡ lấy anh ta.
Tạ Ninh mệt mỏi há miệng thở hổn hển, chỉ vào cổ họng mình rồi xua tay.
Cổ họng đau đến mức có mùi máu, không nói được, n.g.ự.c khò khè như ống bễ vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-113.html.]
Anh ta là người yếu nhất trong số những người ở đây, vì anh ta đến đầu bếp doanh mà không trải qua thời gian huấn luyện tân binh, cũng không có kinh nghiệm xuất chinh, còn những quân binh lão luyện như Tần Quyết thì biết cách kiểm soát hơi thở và tư thế chạy.
"Nào, để tôi kéo anh chạy." Giang Đình nắm lấy cổ tay Tạ Ninh, Tạ Ninh hoảng sợ phát hiện Giang Đình thực sự rất mạnh, trong lòng anh ta hét lên "A a a a', cứ thế bị Giang Đình kéo đi không thể ngừng lại.
Sau khi chạy thêm mười lăm phút nữa, Chỉ huy thiêm sự cuối cùng cũng có lương tâm bảo họ dừng lại và nghỉ ngơi.
Các binh sĩ thở hổn hển, ngồi xuống hoặc nằm thành nhóm đôi ba người, lấy túi nước ra uống. Tuy nhiên, họ không dám uống quá nhanh mà chỉ uống vài ngụm để làm ướt cổ họng mà thôi.
“Nhóc con, cậu không sao chứ?" Chu Đông đi tới, nhìn thấy Tạ Ninh sắc mặt tái nhợt, dựa vào vai Giang Đình, mặt trợn trắng.
Giang Đình đỡ Tạ Ninh, nói: “Anh Đông, thể lực của Tạ Ninh không theo kịp, cũng không thể phơi nắng quá nhiều."
Chu Đông gãi đầu chỉ vào chiếc xe bò chứa tương đối ít đồ đạc: "Ném cậu †a vào xe kia đi.'
Hai người đỡ Tạ Ninh ngồi xuống xe bò, sau đó đội mũ có rèm che cho anh ta.
"Anh Tạ Ninh, anh uống chút nước đi." Giang Đình mở túi nước đưa cho anh ta.
Tạ Ninh uống hai ngụm sau, yếu ớt nói: "Giang Đình, có phải tôi vô dụng quá không?”
Giang Đình nói: “Anh đang nói gì vậy? Chẳng qua là anh không thường xuyên tập thôi. Khi còn là tân binh, những người lính kia chưa chắc đã giỏi bằng anh đâu."
Tạ Ninh vô cùng cảm động, nhưng vì quá mệt mỏi nên nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nghỉ ngơi mười lăm phút, cả đội tiếp tục tiến vê phía trước, mặt trời dân dân nhô lên, nhiệt độ cũng tăng lên, trên thảo nguyên nắng gió, họ đi qua một con sông nhỏ, nước trong vắt, lung linh dưới ánh mặt trời.