Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 101

Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:59:09
Lượt xem: 28

Những lính bếp còn lại thì dùng thớt để cắt đậu hũ, tuy rằng hơi chậm nhưng mà an toàn, yên tâm hơn.

Giang Đình chẳng những phải nhìn chằm chằm vào đậu hũ trong nồi của mình mà còn phải đi quan sát qua lại tình hình các nồi khác, khi đáy đậu hũ chuyển sang màu vàng óng, cô lật đậu lại và tiếp tục chiên.

Lúc này cũng có thể thêm gia vị vào.

Muối ăn, nước tỏi, bột ớt, bột tiêu, bột thì là được quét từng lớp một lên, hương vị nồng đậm bốc lên theo hương khói bếp, những tướng sĩ thèm ăn vây quanh xem.

“Món hôm nay chúng ta ăn tên là gì vậy?”

Giang Đình nâng mắt lên, nở nụ cười xinh đẹp: "Đậu hũ Nhật thiết bản." "Đậu hũ do đầu bếp doanh tự mình làm sao? Giỏi quát"

Giang Đình giật đầu: "Đúng vậy, đều là lính bếp tự làm cả, hôm qua ăn tào phớ có ngon không?”

"Ăn ngon! Ăn ngon lắm! Khi nào mới có thể ăn tiếp vậy?"

Tạ Ninh vừa câm bàn chải quét mỡ vừa trừng mắt, nói với bọn họ: "Các anh có thể đừng lại gân như vậy được không, nước miếng của mấy anh phun hết ra đây rồi!"

Tần Quyết câm cái nồi cười khúc khích: Mọi người, xin mọi người hãy xếp thành hàng, món ăn sắp có rồi."

Lúc này các tướng sĩ mới tản ra trước quầy hàng, xếp thành mấy hàng.

Có người chỉ vào Tân Quyết nói: "Này, anh có phải Tần Quyết không? Tôi ở Thần Tiễn doanh, nghe nói anh đến đầu bếp doanh, không ngờ thật sự gặp được anh ở chỗ này!" Tần Quyết nhìn vê phía người đang nói chuyện, trên tay vẫn không ngừng làm việc, bốc một nắm hành thái nhỏ rải vào trong đậu hũ, bình tĩnh ung dung nói: "Đúng thế, hoan nghênh anh đến đây mua đồ ăn."

Người nọ không nhịn được, hỏi: "Anh ở chỗ này có tốt không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Quyết cười cười, điêm đạm nói: "Tốt lắm, tôi cảm thấy rất vui vẻ."

Đối phương gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, bây giờ chúng tôi đều rất hâm mộ những người ở đầu bếp doanh các anh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-101.html.]

Tần Quyết không nói gì nữa, anh ta bỏ đậu hũ vào bát rồi đưa qua, lính bếp đứng ở bên cạnh thu tiền, một bát đậu hũ Nhật thiết bản có giá năm đồng tiên.

Chỗ ngồi trên bãi đất trống đã có người ngồi từ lâu, rất nhiều tướng sĩ đang ngồi dưới đất, nếm thử mùi vị của miếng đậu hũ khiến họ chảy nước miếng từ lâu. Hai mặt của miếng đậu hũ được rán xém vàng, hơi khô và dai, bên trên có các gia vị khác, khi cắn vào lớp vỏ của đậu hũ, phần đậu hũ ở giữa rất mềm, vẫn giữ được mùi vị tươi mát và mịn màng của đậu hũ, thậm chí vẫn còn ngập nước, mùi vị tổng thể rất ngon miệng.

Nhưng mà có một điều không tốt là nóng, rất nóng.

Những người mà đã từng nếm thử đậu hũ Nhật thiết bản thì đều biết món ăn này đừng ăn ngay, phân da của đậu hũ dường như có công dụng giữ nhiệt, phải dùng sức thổi rồi mới có thể cho vào miệng được.

Trong chốc lát, một đám quan lớn đều bĩu môi thổi đậu hũ, nhìn vô cùng buồn cười.

Đang lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ thì một nhóm binh lính mặc áo giáp đi tới, từ trang phục của những người này có thể thấy họ không phải là binh lính bình thường, người dẫn đầu là binh lính thân cận của Trịnh đồng tri.

Những người đó đi thẳng đến quầy hàng, thậm chí trên tay còn câm thương dài.

Các tướng sĩ đều bị dọa sợ, lùi về phía sau.

"Bọn họ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ trong đầu bếp doanh có người phạm tội hay sao?"

"Tôi không nghe nói gì, người của đầu bếp doanh thì có thể phạm tội gì được chứ?”

'Đừng mà, tôi còn chưa mua được đậu hũ đâu đấy."

Trong phút chốc, mọi người ở đây đều hoảng sợ.

Có người cất cao giọng tuyên bố: "Người đâu! Truyên lệnh của Trịnh đồng tri đại nhân! Bắt giữ lính bếp Giang Đình của đầu bếp doanh vì tội vơ vét của cải khắp nơi, mê hoặc dân chúng, nhiễu loạn quân tâm, mưu đồ gây rối!"

"Bụp" một tiếng, cái nồi trong tay của nhóm lính bếp rơi xuống, mọi người đều ngây ngẩn cả người, không khí vốn dĩ đang náo nhiệt đã biến mất hết, thay bằng bầu không khí hoảng sợ, nghiêm túc.

Có người đã chạy nhanh đi tìm chú Chung.

Loading...