Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:14:10
Lượt xem: 46
Thôn trưởng cũng báo cáo quy mô chăn nuôi trong thôn, tính toán viết lên giấy kế hoạch sản xuất của một năm.
Nó thật sự đem lại lợi ích thực tế cho những con người cần cù vất vả,còn có thể tạo ra một mức tiền khả quan cho công xã nữa.
Chủ nhiệm công xã không nhịn được gật gật đầu: “Vốn dĩ thịt heo rừng cũng là do người trong thôn cống hiến, lấy đó làm vốn để thực hiện kế hoạch chăn nuôi là có thể, nhưng mấy người nắm chắc bao nhiêu phần với kế hoạch nuôi dưỡng này?”
Trưởng thôn vô thức liếc mắt nhìn qua Tần Nguyên Cửu và Kha Mỹ Ngu, sau đó quay về phía chủ nhiệm công xã gật đầu một cái: “Chủ nhiệm công xã, ông cũng biết, không chỉ riêng đội sản xuất làm việc phải trông trời, chăn nuôi cũng như vậy. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể, dù sao cơ hội như thế rất khó xuất hiện một lần nữa.”
Chủ nhiệm công xã nghĩ lại trong kho hàng nhiều vật tư như thế, ngẫm lại thôn Lạc Phượng lập tức sẽ có tám người sinh viên đại học, liền nói: “Được, vậy thì thử một chút, mặc kệ mấy người có thành công hay không, tôi hy vọng mấy người đều nghiêm túc làm việc này!”
Trưởng thôn liên tục trả lời: “Ông yên tâm, chuyện này liên quan đến lợi ích sát sườn của mỗi một người dân trong thôn chúng tôi, trong nhà có thể ăn trứng gà hay không, mùa đông có thể mặc quần áo ấm hay không đều phải xem sự nỗ lực của chính bản thân mà.”
“Kể cả ông không dặn dò, chúng tôi cũng sẽ cố gắng phấn đấu vì một ngày mai tốt đẹp hơn.”
“Được.” Chủ nhiệm công xã cười vỗ vai ông ta: “Người trong toàn xã ta đều đang mong kế hoạch của ông được thi hành. Nếu như làm tốt, người có tài của thôn ông phải chỉ đạo các thôn khác cùng nhau nuôi trồng.”
“Các ông đừng nghĩ rằng mọi người cùng làm thì sẽ bị cướp mất chén cơm. Hạ Hoa chúng ta rộng lớn, xã ta là một thể thống nhất, tất cả các thành viên đều giàu có mới gọi là giàu có, nếu không thôn Lạc Phượng của các ông sẽ trở thành cục vàng, ai ai cũng thương nhớ.”
Trưởng thôn cũng cười đáp: “Chúng tôi đều biết những ngày tháng tốt đẹp hiện giờ đều do tổ chức cho, chắc chắn chúng tôi sẽ không quên đâu!”
“Tốt lắm, tự các ông sắp xếp đi, thiếu thứ gì cứ xin hợp tác xã, nhưng các ông cũng phải hiểu rõ xã ta ngoại trừ hàng hóa, thực sự không lấy ra được thứ gì khác nữa.”
Chủ nhiệm công xã lấy danh sách mà tối qua ban kế toán phải tăng xa để sửa sang lại ra: “Tối qua trong xã rất náo nhiệt, mọi người đều nhìn hàng được nhập vào kho, mặc dù tôi đã đồng ý ưu tiên cho các ông nhưng cũng không thể dùng toàn bộ đồ để xây dựng phòng ốc cho các ông.”
“Tôi có thể thay các ông tranh thủ được một phần ba số lượng hàng. Dù sao thì đống đồ kia còn phải đưa lên trên một nửa, những thứ dư ra cũng cần dùng vào chỗ quan trọng.”
Trưởng thôn và chủ nhiệm công xã đều nhìn Tần Nguyên Cửu.
Anh đang thản nhiên bóc hạt dưa cho Kha Mỹ Ngu.
Cô nhóc này thích ăn nhưng không thích làm, tất cả những đồ có vỏ, cô chỉ thích đẩy cho người khác bóc, nếu không cô thà đói c.h.ế.t cũng không chịu động tay.
Mà cái thói hư này bắt nguồn từ hoàn cảnh xuất thân và cả sau tận thế, cô vẫn tiếp tục được nuông chiều.
Tần Nguyên Cửu tự nhiên nhận một nắm hạt dưa, tay hơi dùng sức bóp phần nhọn đầu hạt, sau khi phát ra tiếng tách rõ ràng, nhân hạt tròn trịa, thơm giòn e thẹn lộ ra.
Động tác của anh rất nhanh, lại còn biết dùng kỹ thuật, chẳng bao lâu đã bóc được một nắm đầy, sau đó chuyển chúng đến bàn tay nhỏ mịn màng trắng như sứ đã chờ đợi từ lâu.
Cảm nhận được ánh nhìn của hai người kia, anh cũng không thèm ngẩng đầu, thong dong bóc hạt dưa tiếp: “Có thể, tôi rất thân với xưởng gạch bên kia, để tôi xem xem có thể đàm phán đến mức giá nào.”
“Không cần dùng gạch quá tốt, chỉ cần rắn chắc chút là được rồi, dù cho có vỡ cũng không ảnh hưởng gì. Như vậy giá cả có thể giảm một nửa, nếu như không gánh vác được tiền vật tư, chúng ta cứ ghi nợ trước, đợi khi bán được trứng gà và các loại thịt, chúng ta sẽ thanh toán.”
“Làm vậy được không?” Trưởng thôn và chủ nhiệm công xã đều lo lắng.
Bọn họ đều không biết lần nuôi trồng này liệu có thành công không, chỉ phô trương mở rộng thế này cũng đủ khiến người ta thấp thỏm lo sợ rồi, bây giờ lại còn ghi nợ, lỡ như nuôi trồng không kiếm ra tiền, vậy là phải gánh nợ nần trên lưng sao?
Kha Mỹ Ngu mím môi cười, chỉ ra nỗi lo của họ: “Sao lại không được, lùi lại mà nói, nếu thua lỗ, tiền đổ xuống sông xuống biển thì chúng ta vẫn còn nhân lực mà.”
“Để mọi người đi giúp đỡ làm việc, chỉ lấy một nửa tiền công, chỗ còn lại một nửa thanh toán nợ, một nửa đổi lấy gạch về xây nhà!”
Nếu không phải Tần Nguyên Cửu có quan hệ với xưởng gạch, bọn họ hoàn toàn không lấy được gạch với cái giá như thế, sắp xếp thế này, cả ba bên đều vui vẻ.
“Ha ha, nhóc con này của thôn các ông với chồng con bé đều không đơn giản, tùy tiện nói hai câu đã giải quyết được chuyện mà hai lão già chúng ta lo lắng rồi.”
Cha Kha ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà ưỡn thẳng lưng, dáng vẻ vinh hạnh, tự hào.
Đàm phán xong xuôi, chủ nhiệm công xã lại nhìn Kha Mỹ Ngu và cha Kha: “Đồng chí nhỏ, cháu còn có chuyện muốn báo cáo sao?”
Kha Mỹ Ngu gật đầu, cười đưa xấp kế hoạch dày cộp mà mình viết ra: “Chủ nhiệm công xã, cháu có vài ý tưởng mới liên quan đến nuôi cá, tôm, cua, mong bác có thể xem qua.”
Chủ nhiệm công xã hiếu kỳ nhận lấy, đeo kính lão lên, nghiêm túc đọc.
Kha Mỹ Ngu cầm bản đồ đất đai của xã, thiết kế vài kênh nước, mỗi một con kênh đều bắt nguồn từ đập trữ nước – nơi lấy nước từ con suối quanh năm dồi dào trên núi, lộ trình con kênh đi qua mấy ngôi làng đông người, chảy đến tận bên sông Tây Lam.
Từ ba cây số ban đầu, con kênh được mở rộng ra năm, sáu cây, lại còn có thêm vài nhánh nữa, công trình này lớn nhưng giúp ích được cho nhiều thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-97.html.]
“Bác xem đi, bình thường những thôn này rất khó khăn về cả nước ăn lẫn nước sinh hoạt, có rất ít gia đình bằng lòng bỏ tiền ra đào giếng, họ sống dựa vào giếng nước trong thôn hoặc là nước trong các hồ tích được sau khi mưa.
“Những năm ít mưa, mực nước giếng hạ xuống, đủ cung cấp cho mọi người dùng đã là tốt lắm rồi, để tưới tiêu cho đồng ruộng, họ phải chạy đến con sông cách đó vài cây số để kéo nước về!”
“Con kênh này dài nhưng mỗi thôn thầu một đoạn, thôn dân mỗi người đào mấy phân mà thôi nhưng lại đỡ được nhiều phiền toái.”
“Nước suối trên núi dồi dào, đập trữ nước lúc nào cũng trong trạng thái đầy, thỉnh thoảng mở cống xả nước ra chi bằng làm thêm vài con kênh, để nước dư thừa tưới cho đất trồng.”
“Chủ nhiệm công xã, bác xem, đập trữ nước này địa thế cao, càng xuôi về hướng đông càng thấp dần, lúc chúng ta đào kênh dẫn nước, có thể áp dụng hình thức chẻ đôi khúc trúc, để khúc sau thấp hơn khúc trước, ở miệng khúc trúc dùng đá chèn lại, chỉ khi đầy, nước mới có thể chảy xuống ống trúc bên dưới.”
“Ở chỗ bị chặn dùng lưới bịt lại, có thể nuôi cá, nuôi tôm, cua trong đó, như vậy người người nhà nhà đều có thể tham gia mà không bị hạn chế về nguồn nước.”
Cô còn vẽ ra mô hình hết sức cụ thể, nguyên lý giống như cách xếp ly rượu theo hình kim tự tháp trong tiệc cưới, có điều kênh nước chỉ chảy theo một hướng, không thể mở rộng.
Kha Mỹ Ngu còn bày tỏ nỗi lo của mình: “Chủ nhiệm công xã, từ sau khi lập thu cho đến nay, trời chưa đổ một giọt mưa, trên sách cổ ghi chép, rất nhiều đợt lũ lụt trong mùa xuân hạ đều xảy ra trong thời tiết như vậy.”
“Xã ta nằm dưới chân núi, nếu nước mưa quá dư dả, nói không chừng ta sẽ gặp lũ lụt, dù là lũ trong thời gian ngắn nhưng nó vẫn mang lại tổn thất to lớn, chúng ta không thể không đề phòng.”
Chủ nhiệm công xã và trưởng thôn đều run lên, họ nhìn nhau.
Trong thời bình, mọi người sợ nhất là thiên tai, họ đã trải qua chiến tranh, hạn hán, bệnh dịch, đói khát, không dễ dàng gì mới tới nay nhưng nỗi sợ trong lòng họ không hề giảm bớt.
Sau hạn hán, khả năng xảy ra lũ lụt rất lớn, mười năm trước xã Hồng Tinh cũng có cơn lũ lụt cỡ nhỏ, nước chỉ dâng nửa thân người cũng đủ để dọa họ sợ c.h.ế.t khiếp rồi.
Nghe người lớn tuổi nói cứ mười năm sẽ xảy ra thiên tai như thế một lần, đấy là vì ông trời không vui. Có điều ai mà không muốn làm chút gì đó để thay đổi cơn lũ thỉnh thoảng mới xảy ra một lần và không tạo ra tổn thất gì này.
Hơn nữa đào kênh dẫn nước cũng có chỗ tốt, nhưng ai làm đây?
Trước khi Hoa Hạ mới thành lập, mọi người đều phân tán, không ai muốn dẫn đầu, chỉ sợ bản thân làm nhiều sẽ giúp người khác được lợi, cũng có rất nhiều người muốn ngồi mát ăn bát vàng.
Sau khi Hoa Hạ mới thành lập, thôn dân làm gì cũng phải đòi hỏi đến điểm chấm công nhưng đến cuối năm điểm chấm công dùng để đổi tiền và lương thực, không phải muốn cho là cho.
Cứ thế chuyện kênh đào bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, nhưng đề nghị của Kha Mỹ Ngu hình như có thể thực hiện được.
Chủ nhiệm công xã càng nhìn càng cảm thấy cách này có thể giải quyết được đại nạn.
“Kênh nước này không ngắn, mỗi nhà đều nhận một đoạn để nuôi cá, tôm, cua là ý hay. Nhưng bây giờ, vấn đề duy nhất là liệu nuôi thủy sản có thành công không, có thể thu về lợi ích bao nhiêu?”
Kha Mỹ Ngu tiếp tục ném hạt dưa vào miệng: “Chủ nhiệm công xã, bác cũng cảm thấy có thể thực hiện sao?”
“Nghề chăn nuôi vốn là cuộc mạo hiểm lớn nhưng chúng ta đầu tư vào không nhiều, lúc đầu ta có thể thử tìm tòi lấy kinh nghiệm, sau này mới mở rộng nuôi trồng.”
“Bản thân cá nhỏ, tôm nhỏ với cua trong sông cũng không tệ, chúng ta không đào ao mà dùng nước chảy, nuôi rất đỡ công.”
“Đến lúc đó chúng ta thường xuyên mời chuyên gia và người nuôi trồng có kinh nghiệm đến, kiểu gì cũng giải quyết được vấn đề.”
“Hơn nữa bây giờ trời lạnh rồi, trồng trọt cũng không sống nổi, chủ nhiệm công xã cứ hét ai đến đào kênh, mỗi ngày được mười cái màn thầu làm từ ba bột mì, bác nghĩ có người không đến sao!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chủ nhiệm công xã sửng sốt, bản thân chỉ đi theo thôn Lạc Phương để thôn dân nhận việc nuôi trồng thủy sản, lợi dụng chúng để mọi người tích cực tham gia đào kênh.
Bây giờ, xem ra ông ấy nghĩ xa quá rồi, thôn dân gan bé, nhất là chuyện bản thân mình không quen thuộc, họ thích chờ đợi ơn, chi bằng trực tiếp sử dụng màn thầu để dụ dỗ.
“Được, được lắm.” Ông ấy cười gật đầu: “Cứ làm theo như cháu nói đi.”
Kha Mỹ Ngu lập tức nói tiếp: “Chủ nhiệm công xã, bác xem cha cháu thế nào, mặc dù bây giờ cha cháu không được như lúc trẻ, cũng chưa học hết cấp hai nhưng đầu óc ông ấy rất linh hoạt.”
“Để cha cháu chạy vặt giúp việc đi, thời gian đó, cả nhà cháu cũng dốc hết sức mình ủng hộ công việc của cha cháu.”
Chủ nhiệm công xã giơ tay chỉ vào cô rồi nói với chú tư Kha: “Nhóc con này nhà ông thành tinh rồi, có đứa con thông minh, xinh đẹp thế này, chắc hẳn người làm cha như ông cũng rất tài năng.”
“Được, con kênh từ thôn Lạc Phượng dẫn đến sông Tây Lam này giao cho ông phụ trách.”
Chú tư Kha ngẩn ra, quay đầu nhìn con gái mình rồi lại nhìn con rể, sau đó ngó sang trưởng thôn, rồi ngây ngốc nhìn chủ nhiệm công xã, sao lại còn có chuyện của mình?
Ông là thôn dân, không làm được chuyện lớn thế đâu!
Kha Mỹ Ngu chọc chọc cánh tay cha mình: “Cha, cha gật đầu đồng ý đi.”