Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 91

Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:14:01
Lượt xem: 69

Kha Mỹ Ngu thấy ánh mắt anh chị đồng loạt tập trung vào mình, chỉ có thể gãi đầu: "Không có, ngay cả đề cháu còn không hiểu thì sao có thể làm được? Mấy đáp án kia, là do cháu viết bừa, chẳng lẽ đều đúng sao?" Cô kinh ngạc chớp chớp mắt.

Giáo sư Triệu và giáo sư Tiết nhìn nhau gật đầu.

Bọn họ chú ý tới bác sĩ Kha này nhiều hơn một chút, tự nhiên cũng biết là cô viết bừa, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, chứ nói gì đến việc nghiêng đầu xem đáp án của người khác.

Có thể nói, bọn họ đã trực tiếp chứng kiến bằng chứng vì sao Kha Mỹ Ngu được gọi là Phúc Bảo.

Thật sự là muốn cái gì được cái đó.

Nếu chỉ một câu hỏi thì vẫn có cơ hội làm đúng, nhưng cả ba câu hỏi Kha Mỹ Ngu đều trả lời đúng thứ tự.

Kha Mỹ Ngu không còn kinh ngạc nữa, cười cười híp mắt hỏi: “Giáo sư ơi, cháu có thể được điểm tối đa không?”

“Đây là một câu hỏi lớn, không có lời giải sẽ bị trừ điểm, trả lời một câu thì nhiều nhất chỉ được 2 điểm…”

Kha Mỹ Ngu nhìn 43 điểm ngữ văn và 26 điểm toán đỏ tươi, trong lòng cực kỳ ảo não!

Nhưng đến tiếng Anh, điểm của cô đặc biệt cao, ngoại trừ hai âm câm bị trượt, những câu còn lại đều không bị trừ!

Ngay cả giáo sư Tiết và giáo sư Triệu cũng tự xấu hổ, nhìn từng dòng chữ đều đặn của Kha Mỹ Ngu, vô cùng đẹp mắt, giống như những đoá hoa mực nở rộ trên trang giấy màu vàng nhạt, thanh nhã lại mang theo phong cách nghệ sĩ.

"Được rồi, tôi bổ nhiệm đồng chí Kha Mỹ Ngu làm lớp trưởng lớp ngoại ngữ!"

Kha Mỹ Ngu vui vẻ đồng ý.

Tiếp theo, Giáo sư Tiết và giáo sư Triệu nhận xét về Tần Nguyên Cửu: “Đồng chí Tần Nguyên Cửu thực sự rất giỏi, vừa uyên bác vừa tài năng! Trong ba môn ngữ văn, ngoại ngữ và toán học, theo tiêu chuẩn đánh giá của chúng tôi, không có điểm trừ. Thậm chí còn phải cộng thêm điểm cho những ý tưởng xuất sắc của đồng chí!

Chúng ta sẽ bổ nhiệm đồng chí Tần Nguyên Cửu làm lớp trưởng, mọi người có ý kiến gì không?"

Mọi người đều lắc đầu, có ý kiến thì cũng phải nhịn, nếu không sẽ bị ghi hận, sẽ khổ lắm.

Nói xong, bọn họ lần lượt nhận xét người khác, kết quả thật sự rất lộn xộn, xem ra khối lượng công việc sắp tới của bọn họ sẽ không nhỏ, gần như phải dạy từ những nội dung cơ bản nhất của tiểu học!

Hai ông bà kiên nhẫn lên kế hoạch xem xét chi tiết hơn.

Trí nhớ của Kha Mỹ Ngu hiện tại rất tốt, cô có thể nắm bắt mọi thứ rồi lưu giữ trong đầu, nhưng lại không thể rút ra.

Thế nên cô phải học cách hòa nhập tất cả!

Mỗi ngày Kha Mỹ Ngu đều rất bận rộn, ban ngày học tập cùng anh trai và Tần Nguyên Cửu, buổi tối dạy bà nội cách tập Ngũ Cầm Hí, sau bữa tối thì kèm bọn nhỏ học bài, chờ sau khi ngủ lại phải vào không gian học thêm...

Quan trọng nhất là, bình thường sáng sớm cô vừa thức dậy, sẽ vắt óc tìm cách cọ giá trị hoà bình từ trùm phản diện.

Thôn Lạc Phượng và làng Bạch Nam rất gần nhau, bên này mới khai giảng một ngày, nhà họ Thang bên kia đã mang hết già trẻ gái trai tới, tỏ vẻ mong muốn được tham gia nhóm học tập mãnh liệt.

Bà cụ Thang trìu mến bắt tay bà nội Kha, bắt đầu dữ dội khen ngợi Kha Mỹ Ngu.

Sau đó bà ấy háo hức nhìn Kha Mỹ Ngu: "Phúc Bảo, bà ngoại cũng muốn học, muốn bù lại nỗi tiếc nuối ngày xưa còn nhỏ nhà nghèo không có tiền đi học."

Kha Mỹ Ngu mỉm cười, nói: "Được ạ, cho dù mọi người không đến, cháu cũng sẽ sắp xếp cho mọi người.

Cả nhà chúng ta cùng nhau tiến bộ, cất bước hướng về thủ đô!”

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ mới nửa tháng, mọi người đều tiến bộ rất lớn, ngay cả các ông bà cụ nhà họ Kha và nhà họ Thang cũng hoàn thành xong hai năm chương trình tiểu học, nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng trước khi giáo sư Triệu và giáo sư Tiết rời đi, bọn họ đã có thể lấy được bằng chứng nhận tiểu học.

Người nhà họ Kha chú tâm bế quan ở trong nhà dốc lòng học tập, nhưng nhóm người trong thôn vẫn không chịu nổi hóng chuyện bát quái, thậm chí ở cái cửa thôn lớn bằng bàn tay này vẫn chưa thỏa mãn.

Sau khi bà nội Kha hướng dẫn tập Ngũ Cầm hí xong, vừa tắt nhạc, đã bị đám chị em già vây quanh.

Mấy bà ấy đều là chỗ thân thích quen biết lâu, đã có bao năm cảm tình, ngày thường cũng không phải tôi ghẹo bà thì lại là bà ghẹo tôi, mặc dù cũng từng có mâu thuẫn to to nhỏ nhỏ, nhưng đến khi có ai thực sự gặp phải khó khăn, thì các bà ấy sẽ đều giúp đỡ ra mặt.

Lúc này trên mặt các bà ấy tràn đầy vẻ hưng phấn và ranh mãnh: “Chị ba Kha đúng là có phúc nha, đến bảy mươi tuổi rồi vẫn được làm bà nội nữa!”

Bà nội Kha còn chưa hiểu ra chuyện gì, mờ mịt hỏi: “Các bà nói gì thế? Nếu tôi đã lên chức bà nội, sao tôi lại không biết được?”

Ngay lập tức bà ấy nhớ tới lời mà trước đó Kha Mỹ Ngu nói với mình, không phải là chuyện con dâu thằng hai nhà bà ấy mang thai đấy chứ?

Quả nhiên, một đám các bà xúm lại khoe khoang đề tài này đến là thỏa mãn, mồm năm miệng mười phổ cập khoa học của chính phủ cho bà ấy: “Là thằng hai nhà chị đó… Không đúng, là nhà Khánh Thư lại có bầu!”

“Cô ta cũng bốn mươi sau bốn mươi bảy tuổi rồi đi, chậc chậc, đúng là già rồi còn không biết xấu hổ, liều c.h.ế.t mà sinh con.” Bà già bĩu môi, rồi lại tiếp tục hưng phấn nói: “Người ta hết lần này đến lần khác không biết xấu hổ, ngược lại còn làm màu như gà trống lớn, mới mang thai mấy tháng, đã chống nạnh cả ngày đi lại trong thôn dạo chơi.”

“Nếu không phải hôm nay đi đến thôn Đông mượn bình dấm, thì lại là đến nhà con bé tám đổi trứng gà nhờ mang xà phòng về hộ. Chậc chậc, nếu bọn tôi mà có gặp thì chắc phải hỏi thăm xem cái eo sắp rời ra chưa.”

“Người ta học nàng dâu mới, che trước miệng nôn khan vài tiếng, mới chậm rãi ung dung nói mình mang bầu. Chậc, chưa nói đến chuyện cô ta mang bầu có sinh ra con trai hay không, cứ nhìn khắp thôn Lạc Phượng của chúng ta đi, có mấy nhà là không có con?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-91.html.]

“Mà cô ta còn có thể khoe khoang như thế chứ?”

Bà nội Kha nghe vậy cũng rất hăng hái, thỉnh thoảng lại gật đầu: “Nếu như cô ta không có phúc khí kia, nói không chừng lại sinh ra một đứa bé gái. Thực ra con gái cũng không tệ nha, giống mấy đứa nhà tôi đây này, vừa xinh xắn lại dịu dàng ngoan ngoãn, miệng lại ngọt, cho tôi mười đứa cháu trai chắt trai, chưa chắc tôi đã thèm đổi đâu!”

Đám người đồng loạt im lặng, có ai mà không biết nhà bà nội Kha nhiều con cái chứ, đã thế phòng bốn lại có một hàng cháu trai khỏe mạnh, dáng dấp vô cùng gọn gàng dễ nhìn.

Thế nhưng nhà thằng hai lại như một sự tồn tại đặc biệt, cho dù bọn họ có sinh như thế nào, từng đứa từng đứa vẫn là con gái.

“Chị ba Kha, nhà Khánh Thư cũng không nói như vậy.” Một bà già thần bí hạ giọng nói: “Tôi nghe thấy cô ta nói với người khác, nói con bé tám nhà bọn họ mới là phúc bảo, sau khi rời khỏi nhà tổ cũ, vận khí trong nhà lập tức đảo ngược.”

“Trong nhà cũng có thăng tiến, con bé có hy vọng lên chính thức, ngay cả đến cái bụng mười năm không thấy động tĩnh của cô ta lúc này cũng mang thai. Đứa bé trong bụng chắc chắn là con trai!”

Đám người nhao nhao gật đầu: “Bọn tôi cũng nghe thấy. Cô ta có thai đúng thật là dựng thẳng eo cái gì cũng dám nói. Chẳng lẽ mấy chục miếng thịt lợn rừng trước đó, không phải là công lao Ngu Bảo Nhi của chúng ta hay sao?”

“Với lại tính toán thời gian, nói không chừng cô ta còn mang thai từ lúc ở nhà tổ cũ đấy!”

Kha Mỹ Ngu gặm quả táo, nhướng lông mày lên như nghe chuyện của người khác.

“Đúng rồi, nhà Khánh Thư còn nói.” Có một thím do dự, nhỏ giọng: “Thịt heo rừng đã bị đưa ra ngoài lâu lắm rồi, nhưng lại không có chút tin tức nào cả, sợ là bị người ta ăn tiền hoa hồng hết rồi, quay đầu nói dối là bị người ta giam chứ gì.”

Bà nội Kha nghe vậy tức đến giậm chân: “Cái con người lòng dạ hiểm độc như thế này, vất vả lắm mới mang thai, lại không biết đường mà tích cho con một ít phúc khí hay sao!”

“Thằng Kha nhà bọn tôi, có bao giờ làm ra loại chuyện táng tận lương tâm vậy đâu?”

Mấy bà lão cũng lập tức lắc đầu: “Bọn tôi cũng nghĩ là không phải như vậy, có các thầy giáo già làm trung gian, không thể nào xảy ra chuyện được. Cho dù có xảy ra chuyện, bọn tôi cũng xin nhận!”

“Nếu vậy thì là do bọn tôi không dính được phúc khí của Ngu Bảo Nhi rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Người nhà họ Kha đều biết, mọi người nói đến chuyện của bác hai Kha, thật ra cũng là để dò xét tin tức. Cũng đã nửa tháng trôi qua, cũng đủ để lên thủ đô vừa đi vừa về ba lần rồi.

Tần Nguyên Cửu tiến lên cười nói: “Các bà, các thím, các chị à, mọi người yên tâm đi, lạp xưởng làm từ thịt và ruột heo rừng đã được nhà máy làm xong sau hai ngày tăng ca làm việc, lập tức được đưa đến thủ đô.”

“Lạp xưởng đến thủ đô chỉ trong một ngày đã được phân chia xong, mặc dù giá lạp xưởng heo rừng giá bán đắt hơn một chút, nhưng tôi nghĩ đến mọi người ở đây khi cầm được tiền, cũng đặt mua đồ tết, ví dụ như vải vóc đẹp mắt một chút, các loại bánh kẹo điểm tâm, hay xà bông thơm các kiểu.”

“Cho nên tôi lại lớn mật thay mọi người làm chủ, lấy danh nghĩa hợp tác xã cung ứng tiếp thị của chúng ta mua những sản phẩm tồn kho cũng như lỗi một chút ở các nhà máy lớn với giá thấp.”

“Những thứ vật phẩm được sản xuất ở thủ đô đều được bảo đảm về chất lượng, nhưng mà người trong thành rất chú trọng vẻ ngoài, màu sắc và kiểu dáng năm nay chỉ cần qua năm sau đã trở thành hàng ế tồn kho, hoặc có chút ngấm nước, bùn hoặc bị chuột gặm một chút, cũng không bán được nữa.”

“Còn có rất nhiều loại vật phẩm khác, đến lúc đó mọi người dựa vào công phân rồi tự chia đồ vật mà mình cần, có được không?”

Mọi người nghe vậy đều trợn mắt há mồm.

Lúc đầu là bọn họ dính được chút may mắn của Kha Mỹ Ngu, không duyên không cớ đạt được nhiều thịt heo rừng như vậy, cho dù không bán đi mà ăn vào bụng, bọn họ có nằm mơ cũng vui đến cười tỉnh rồi.

Sau đó lại có đồng chí Tần không chỉ mang thịt heo rừng đi bán được giá hời hơn, mà còn hơn giá thị trường hơn ba phần!

Bây giờ số tiền phiếu này lại có thể đổi lấy các loại đồ vật với giá thấp, mặc kệ được nhiều hay ít, dù gì cũng là đồ vật từ thủ đô, ngẫm lại bọn họ cũng thấy đắc ý.

“Được, chúng tôi tin tưởng sự lựa chọn của đồng chí Tần.” Bọn họ nhao nhao cười gật đầu.

“Chỉ là không biết chúng ta có thể nhận được đồ trước khi ăn tết hay không?”

Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Hôm trước tôi đã nhận được điện báo, đồ vật hiện đang trên đường đi, nếu như không có tình huống gì đặc biệt, mai ngày kia là đến.”

“Vốn là muốn cho mọi người một bất ngờ đấy.” Anh bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Người dân không nhịn được vui vẻ gật đầu, bắt đầu suy nghĩ xem mình sẽ được chia những thứ gì, dù chỉ là một đống vải lẻ, bọn họ cũng có thể khéo tay may lại được rất nhiều thứ.

Đám người hưng phấn nên muốn ở lại nhà họ Kha để nghe ngóng chút tin tức.

Cuối cùng bà nội Kha vẫn đuổi hết người đi, tiếp tục mở ra hình thức học tập.

Kha Mỹ Ngu đi từ từ đến trước mặt Tần Nguyên Cửu, chớp chớp mắt: “Anh Cửu không ngoan nha, chuyện như vậy tại sao lại không nói cho em biết?”

“Không lẽ giữa vợ chồng vẫn giữ bí mật riêng?”

“Hơn nữa, chuyện này anh làm khi nào vậy?”

Tần Nguyên Cửu cười xoa xoa đầu cô, thừa dịp trước khi cô xù lông, nhướng mày nói: “Lúc anh đi lên trấn đã nói với em rồi, có thể lúc ấy em ở phòng bếp chờ cơm ăn nên không có để trong lòng.”

Kha Mỹ Ngu ngượng ngùng cười cười, hết cách rồi, chính mình đã trải qua thời đại vật tư thiếu thốn, cho nên khát vọng đối với đồ ăn khó mà loại bỏ được, hơn nữa thể chất của cô đúng là đặc thù, trong bụng có thể chứa được cả con thuyền ấy chứ, lại có mẹ và bà có tài nấu nướng vô cùng tốt.

Và thế là đương nhiên cô trở thành nô lệ của đồ ăn ngon, lún sâu đến không dứt ra được rồi.

“Anh đổi lấy cái gì? Anh tìm bạn cũ trước đây nhờ giúp đỡ sao? Bọn họ không sợ bị liên lụy à?” Kha Mỹ Ngu tò mò hỏi.

Tần Nguyên Cửu gật gật đầu: “Có rất nhiều chủng loại, mai kia em sẽ biết.”

Loading...