Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:13:56
Lượt xem: 75
“Bà nội, chuyện này cũng qua rồi, anh Cửu đã trả thù cho cháu, tuy không bị gãy chân nhưng vết bầm tím cũng đủ để hành hạ ông ta mười ngày nửa tháng."
Lúc này Kha Mỹ Ngu không hề tức giận, còn tính toán, rung đùi đắc ý: "Tối hôm qua cháu nhìn sân nhà bọn họ, chậc chậc, phong thủy thật sự rất xấu."
"Hai bên đều có nhà, nhà bọn họ diện tích nhỏ, còn quay mặt về hướng đông, cửa lớn vừa mở là nhìn được tới cuối nhà, đây là bố cục phá tài."
"Hơn nữa." Cô lại lắc đầu thở dài: "Mới một tháng không gặp, nếp nhăn ở khóe mắt cha Kha n Thục đã sắp kẹp c.h.ế.t được ruồi, hai người có biết đây gọi là gì không?"
Hai người mờ mịt lắc đầu, có lẽ là vì đang thiếu tiền, cộng với việc người vợ giả tạo cũng khiến ông ta khó chịu.
“Nhìn bề ngoài, vết chân chim nằm ở cung ngoại tình, cũng là phu thê cung. Nói chung, đàn ông có vết chân chim sâu và lộn xộn như vậy là do ham mê t.ì.n.h d.ụ.c quá mức, tham lam tình ái ngoài hôn nhân, tiêu thụ quá nhiều năng lượng dương.”
"Người đàn ông tướng mạo như vậy, nhất định là người thường xuyên ngoại tình!"
Cô vừa mới nói xong, mẹ Kha mới kịp phản ứng, xấu hổ vỗ vỗ cô.
“Tuy chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ nhưng dù sao ông ta vẫn là trưởng bối của con, sao con lại nhìn chằm chằm ông ta như thế?”
Ngược lại bà cụ lại rất cởi mở, khoát tay nói: "Có gì đâu, Bảo Nhi nhà ta đã trưởng thành, cũng lập gia đình rồi, còn không thể nói vài câu trước mặt chúng ta sao?"
“Cái thứ mắc nợ đó suốt ngày hờn dỗi, bề ngoài thì có vẻ thật thà lương thiện, thực chất có làm được bao nhiêu việc, kiếm được bao nhiêu tiền đâu?”
“Thật ra nhà chúng ta không hề trọng nam khinh nữ, nhưng ông ta lại muốn có con trai, hết lần này tới lần khác cảm thấy mình không thể đứng vững nếu không có con trai. Nếu vợ ông ta không sinh được con trai, có lẽ ông ta thật sự sẽ ra ngoài tìm người khác!”
Ba người phụ nữ buôn chuyện một lúc, cuối cùng cuộc nói chuyện bị gián đoạn bởi tiếng bụng sôi ùng ục của Kha Mỹ Ngu.
Mẹ Kha ngẩng đầu nói: “Sao nhà ta lại thiếu ăn con thế này? Mẹ còn chưa thấy con cao lên hay tăng cân chứ đừng nói gì đến chạy đi chạy lại làm việc. Thế mà ngày nào con cũng đói đến mức có thể ăn hết một con bò?"
"Mẹ, học bài cũng tốn rất nhiều sức lực mà," Kha Mỹ Ngu cười khẽ, “Hôm nay nhà ta ăn gì ạ.”
"Ăn món con không thích ăn!" Mẹ Kha tức giận nói.
Nhưng con gái bà lại suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Mẹ, vậy thì khó lắm, cái gì con cũng thích ăn mà!”
“À, vậy mẹ không nấu nữa…”
Bà cụ bị chọc cười ôm bụng cười lớn.
Trước khi ăn, Kha Mỹ Ngu dẫn mọi người học lại Ngũ Cầm Hí.
Để chăm sóc giáo sư Tiết và giáo sư Triệu, mẹ Kha đã cố gắng nấu những bữa ăn phong phú, đâu thể cứ để hai bọn họ ăn bánh bao, trơ mắt nhìn họ ăn đồ mặn được đúng không?
Mẹ Kha hỏi con gái về vấn đề này.
Kha Mỹ Ngu cũng chọn lọc ra nhiều loại nguyên liệu thích hợp để làm món thuốc, cùng với nhiều công thức nấu ăn ngon.
Buổi sáng ăn bánh táo đỏ, cà tím nhồi và canh dạ dày lợn để xua khí hàn, bổ sung dinh dưỡng, Kha Mỹ Ngu còn có sáu lòng đỏ trứng vịt muối, năm anh trai và chồng cô mỗi người một quả.
Những chiếc nem hoa mới hấp mềm thơm, kẹp với lòng đỏ trứng mềm như sáp mặn mặn béo ngậy, hương thơm ngào ngạt khiến người ta không kiềm chế được vì hạnh phúc.
“Bà nội, mẹ, hai người giúp con muối thêm nhiều trứng vịt muối một chút, con muốn mang lên tỉnh ăn.”
Bà cụ và mẹ Kha nói không thành vấn đề.
Ăn xong, Kha Mỹ Ngu đưa giáo sư Tiết, giáo sư Triệu và ông bà nội về nhà.
Người trong thôn rất hiếm khi chú tâm tắm rửa vào mùa thu đông, chỉ đun một xô nước nóng để tắm rửa, gội đầu, sao phải phí công dùng bồn tắm?
Cô chỉ đạo Tần Nguyên Cửu đun nước nóng liên tục, pha một bồn nước hơi nóng, cho túi thuốc vào, bảo giáo sư Triệu vào ngâm trước.
Giáo sư Triệu đã hơn 50 tuổi, khi còn trẻ, bà ấy là một thiếu nữ bôn ba chạy khắp Hạ Hoa, dựa vào tuổi mình còn trẻ, gặp khó khăn cũng cắn răng chịu đựng.
Dù đang trong thời kỳ kinh nguyệt hay mang thai bà ấy vẫn không ngừng dừng lại.
Ở cữ, thời kỳ kinh nguyệt, bệnh phong thấp, bệnh dạ dày,… thường xuyên đến với bà ấy, nỗi đau có thể còn lớn hơn rất nhiều, nhưng tính nhẫn nại của bà ấy vô cùng lớn, những lúc thật sự cần thiết cũng không dùng thuốc chứ đừng nói đến việc đi khám bác sĩ.
Thùng thuốc có chút nóng, bà ấy siết chặt bàn tay thành nắm đấm, cắn răng, cố gắng mạnh mẽ chịu đựng như thường lệ, dùng sức ngồi xuống!
Kha Mỹ Ngu ở một bên nhẹ nhàng nói: "Giáo sư Triệu, bà yên tâm, bà có rất nhiều bệnh tiềm ẩn, cho nên một lúc sau nhất định sẽ cảm nhận được cơn đau nhức và ngứa ngáy không chịu nổi, nhưng đây là chuyện bình thường, có nghĩa là thuốc có tác dụng tốt, đang từng chút một cải thiện thể chất của bà.
Bà cứ ngâm mình trong thuốc, cháu sẽ xoa bóp huyệt đạo của bà. Phương pháp bấm ngón tay rất đơn giản. Sau đó, bà có thể xoa bóp tương tự cho giáo sư Tiết." Nói xong, cô bắt đầu ấn từ trên người giáo sư Triệu xuống. Dùng phương pháp ấn đầu cho giáo sư Triệu để dẫn dắt linh khí trong thùng thuốc chảy qua cơ thể bà ấy. Giáo sư Triệu gật đầu, cẩn thận ghi nhớ các phương pháp xoa bóp bằng ngón tay của Kha Mỹ Ngu.
Khi các ngón tay của Kha Mỹ Ngu di chuyển chậm rãi với lực vừa phải, dòng nước vốn đã hơi nóng dường như càng trở nên nóng hơn, giống như có những con côn trùng nhỏ đang chen chúc trên bề mặt da của bà ấy, sau đó xâm nhập vào, bơi lội trong máu!
Vừa đau vừa ngứa nhưng bà ấy lại cảm thấy thoải mái lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-88.html.]
Tương tự với khuôn mặt thiếu nước, sau khi thoa hỗn hợp nước ép lô hội, sữa tươi và trứng lên mặt, cảm giác cũng hơi đau ngứa nhưng trong lòng lại rất thỏa mãn.
Mà tay nghề Kha Mỹ Ngu cũng khiến người ta không khỏi thả lỏng, hoàn toàn tiếp nhận được tác dụng của thuốc.
Bởi vì trên thành thùng gỗ được Kha Mỹ Ngu dán miếng giữ ấm, cho nên sau khi giáo sư Triệu ngâm hai mươi phút, nhiệt độ nước thuốc mới bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
Mà lúc này, tác dụng của thuốc cơ bản cũng đã phát huy.
Chờ đến lúc Kha Mỹ Ngu nói được rồi, giáo sư Triệu từ trong thùng gỗ đi ra, sau khi thích ứng với trọng lực, bà ấy lập tức cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái chưa từng có!
Cảm giác như bản thân trẻ ra hơn ba mươi tuổi, trở lại những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời.
"Giáo sư Triệu, lần đầu tiên tắm nước thuốc tác dụng sẽ tương đối rõ ràng, nhưng càng về sau hiệu quả sẽ giảm bớt, lúc đó tác dụng của thuốc chủ yếu nhắm vào những căn bệnh cứng đầu trong cơ thể."
Giáo sư Triệu mỉm cười gật đầu liên tục, những nếp nhăn do thư giãn tích tụ trên cơ thể trở nên mờ nhạt hơn, những vết chai dày trên tay cũng mềm ra và biến mất, khiến bà ấy không khỏi thốt lên: “Thật sự là quá thần kỳ!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bác sĩ Kha mà ở lại ngôi làng nhỏ trên núi này thật sự là quá đáng tiếc!
Bà ấy có ý muốn đưa người đến thủ đô, nghe nói thân thể của những người quan trọng ở đó bắt đầu báo động, có lẽ bác sĩ Kha có thể...
Người tiếp theo là giáo sư Tiết, khi giáo sư Triệu xoa bóp cho chồng, bà ấy thấp giọng nói: "Ông Tiết, đợi ông tắm thuốc xong, phối hợp kỹ thuật bấm huyệt mà tôi đã học được, ông sẽ biết cơ thể mình nhẹ nhàng và thoải mái như thế nào.
Khoảng thời gian này thời tiết trở lạnh, chân của tôi lại bắt đầu có vấn đề. Bác sĩ Kha cho biết, đây là kết quả của sự kết hợp giữa chân lạnh, giãn tĩnh mạch và loãng xương!
Nhưng mới tắm thuốc một thời gian ngắn như vậy, chân tôi đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tuy không biết chứng lạnh chân và loãng xương có được chữa khỏi hay không, nhưng nhìn bằng mắt thường có thể thấy các tĩnh mạch đã bắt đầu co lại.
Tôi thấy năng lực của cô ấy không kém gì các bác sĩ lớn tuổi ở thủ đô, nếu chúng ta đưa cô ấy đến thủ đô, vì mấy người già, còn có, còn có mấy người kia ông xem..."
Giáo sư Tiết thoải mái nhắm mắt, sau khi nghe nói thế khẽ cau mày, "Vậy có được không? Thủ đô rất rắc rối, mặc dù chúng ta có nhiều mối quan hệ, nhưng hầu hết các học trò đều tham gia nghiên cứu khoa học, hiếm ai đi vào con đường quân đội, chính trị.
Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, hay bị ai đó nhắm tới, chúng ta sẽ không thể bảo vệ được cô ấy!
Hơn nữa, việc cô ấy chữa bệnh cho chúng ta là do chúng ta may mắn. Chúng ta không thể buộc cô ấy vào vũng lầy chỉ vì y thuật siêu phàm. Ít nhất, phải có sự đồng ý của cô ấy..."
Tần Nguyên Cửu đang đun nước trong sân hai mắt tối sầm, khóe môi hơi nhếch lên.
Lúc này, Kha Mỹ Ngu đang khoe khoang với bà cụ trong phòng: “Bà nội, bà có biết tại sao mẹ Kha n Thục lại có thai không?”
Bà cụ lắc đầu, “Cơ thể nó gầy gò, bước đi còn loạng choạng, sao lại mang thai được chứ, huống chi còn lớn tuổi như thế! Chẳng lẽ thuốc nó uống đã có tác dụng sao?"
Kha Mỹ Ngu kiêu ngạo nâng cằm, vỗ nhẹ vào ngực, ẩn ý nhìn bà cụ.
"Cháu?" Bà lão không thể tin chỉ vào cô, "Không phải cháu có mâu thuẫn với nó sao? Sao có thể giúp nó có con được?”
"Đương nhiên cháu không vui khi để cho bà ta có thai rồi, bà còn nhớ lúc trước bà ta uống trộm bát nước đường của cháu không?
Khi vào thị trấn, cháu đã gặp một nhân viên bán hàng ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị, biết được chị dâu cô ấy đã kết hôn ba bốn năm mà chưa có con, nên cháu muốn giúp cô ấy một chút. Về đến nhà cháu liền điều chế thuốc thang, kết quả là có hiệu quả với mẹ Kha Ân Thục." Lời cô nói kèm theo một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
"Lúc đó cháu mới bắt đầu học y thuật, không ngờ chỉ làm một lần là đã thành công!"
Bà cụ cũng thở dài: "Đây là số mệnh, có lẽ nhà nó nên có đứa con này, không phải dựa vào cháu."
Kha Mỹ Ngu ôm cằm gật đầu: “Đúng vậy, cũng không biết nhà bọn họ có gánh nổi đứa bé này hay không."
Không sai, trong cốt truyện viết nữ chính có không gian linh tuyền, thường xuyên chăm sóc sức khỏe gia đình, mấy chị em đều may mắn đỗ đại học, thành công trong cuộc sống.
Quả thực sức khỏe của cha mẹ cô ta rất tốt, từng mang thai thêm một lần, nhưng đứa trẻ đó đã c.h.ế.t trước khi chào đời, nghe nói là một bé trai, hơn nữa bác gái hai cũng không còn khả năng mang thai nữa.
Hai vợ chồng vô cùng chán nản, lo lắng cho tương lai của bốn đứa con gái.
Kha Mỹ Ngu đọc đến đây, cảm thấy dường như mọi tình tiết đều được sắp đặt sẵn cho nữ chính. Nữ chính toàn năng với không gian linh tuyền, chẳng lẽ cô ta không định tìm cách cứu mẹ mình sao?
Sau đó cô lại đọc được, đứa bé mất trước khi chào đời kia đã thành hình, hai vợ chồng bác hai Kha gần như phát điên vì mất con trai, Kha Mỹ Ngu không khỏi suy đoán, chẳng lẽ đứa trẻ này mất là âm mưu của nữ chính?
Nếu đứa trẻ đó ra đời, chắc chắn bốn chị em Kha n Thục sẽ bị cha mẹ ép phải nuôi em trai!
“Kệ đi, chúng ta không cần can thiệp vào chuyện nhà bọn chúng.” Bà cụ bĩu môi nói: “Bọn chúng là một đám ăn cháo đá bát không biết phân biệt tốt xấu, một khi đã dính vào thì sẽ bị vạ lây!”
"Đúng vậy, đúng vậy." Kha Mỹ Ngu vừa nói vừa đảo mắt, ngẫm lại dáng vẻ bác hai Kha, lòng tò mò của cô lại dâng lên. Hình như trong ngọc giản cũng nói đến phương pháp chế tác bùa hạc nhỏ nghe lén, truyền âm thanh, tìm người.
Cô không thể chầu chực hai mươi bốn tiếng một ngày ở nhà phòng hai hóng chuyện, nhưng vẫn có thể sai bùa hạc nhỏ đi dò xét.
Chắc chắn thực tế còn thú vị hơn những gì chiếu trên TV.
Hết cách rồi, cô chính là như thế, một pháo hôi phản diện, không tốt bụng nhưng rất thông minh!
Giáo sư Tiết cả người sảng khoái, mặt mày hồng hào đi ra, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Tần Nguyên Cửu cũng mang theo sự cảm kích.
Thân là giáo sư già, ông ấy cũng mắc không ít bệnh nghề nghiệp như giãn tĩnh mạch, viêm họng, thoái hóa đốt sống thắt lưng và cổ, suy nhược tinh thần.