Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 75

Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:12:01
Lượt xem: 74

Hết cách, bệnh lao phổi khiến bác sĩ trên kinh đô đều bó tay hết cách mà vị đồng chí nhỏ này còn chữa được, hơn nữa chỉ trong một buổi chiều, hiệu quả kinh người!

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ sau khi làm giáo viên, rất ít khi bọn họ có cảm giác e dè trước mặt người khác thế này.

Dù sao thì Kha Mỹ Ngu cũng có thời gian dốc lòng nghiên cứu y thuật, trong lòng cũng đưa ra phán đoán, đồng thời đối chiếu với báo cáo, thế mà thực sự giống nhau đến tám, chín phần.

Cô nhìn ông Tiết: “Cơ thể ông có không ít bệnh vặt, bình thường không đau chỗ này thì đau chỗ kia, sớm muộn gì chúng cũng cùng nhau bộc phát. Giống như nghỉ ngơi không theo quy luật, ăn uống không đều đặn, áp lực công việc lớn tạo thành thận yếu, huyết áp cao, viêm amidan, mất ngủ.”

“Ông còn hút thuốc trong thời gian dài, phổi cũng xuất hiện điều khác thường.”

“Nói tóm lại đây cũng không phải vấn đề gì lớn, bắt đầu từ bây giờ phải luyện tập thể dục nhiều, ăn uống thanh đạm, cấm hút thuốc, uống rượu, làm việc nghỉ ngơi theo quy luật, sau đó lại dùng thuốc để khống chế thì sẽ chậm rãi hóa giải hết.”

“Nhưng nếu ông còn xem thân thể như cỗ máy, không ngừng vận hành vượt trọng tải, tất cả những vấn đề nhỏ này đều sẽ phát tác, vậy thì vô cùng nghiêm trọng.”

“Ví dụ như chứng thận yếu của người cao tuổi sẽ bởi vì thở ra, hít vào khó khăn mà xuất hiện thêm bệnh hen suyễn, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, suy giảm trí nhớ, ù tai, điếc tai cũng là do thận yếu gây nên.”

“Hoặc ví dụ như cao huyết áp, cơ quan mệt mỏi sẽ gây ra nhiều biến chứng khác nhau...”

Mỗi một câu Kha Mỹ Ngu nói, sắc mặt bà Triệu lại lo lắng thêm một phần.

“Ông Tiết, ông nghe đi, thầy thuốc Tiểu Kha nói rồi đấy, không được hút thuốc, không được ăn thực phẩm có nhiều muối! Mỗi lần tôi nói ông ông đều không nghe, bây giờ đã nhớ chưa hả?” Đợi Kha Mỹ Ngu nói xong, bà cụ không nhịn được nóng nảy hẳn lên.

“Thầy thuốc Tiểu Kha.” Ông Tiết nói thẳng: “Cháu cũng nói đều là bệnh vặt, không nghiêm trọng đến vậy đâu nhỉ?”

Kha Mỹ Ngu nhíu mày: “Lấy chứng viêm amidan làm ví dụ nhé, tình trạng viêm của ông nghiêm trọng, amidan sẽ bắt đầu sưng to, lúc ngủ có thể xảy ra hiện tượng tạm thời ngừng hô hấp hoặc là ban ngày buồn ngủ, cũng sẽ dẫn tới không ít chứng bệnh liên quan đến mạch máu, thậm chí là đột tử!”

“Ông Tiết, cháu biết mặc dù ông đã năm mươi tuổi rồi, trong lòng vẫn đau đáu vì quốc gia, muốn cống hiến chút ít cho xây dựng đất nước nhưng ông chú ý đến cơ thể mình thì khó mà thực hiện được hoài bão.”

Ông Tiết không nhịn được tranh luận: “Ông, lúc ông nghiên cứu đến điểm mấu chốt, ngủ thêm một phút có thể sẽ bỏ lỡ số liệu quan trọng...”

Nhìn thấy bạn đời và Kha Mỹ Ngu đều nhíu mày không đồng ý, ông ấy nhún vai: “Được rồi, không phải chuyện gì cũng phải để đích thân ông làm, sau này ông sẽ cố gắng buông bớt quyền lực cho học sinh của ông, bồi dưỡng thân thể, được chưa nào?”

“Có điều bà cũng không thể chỉ yêu cầu mỗi tôi như thế, bản thân bà cũng phải chú ý sức khỏe!” Ông Tiết nhìn bạn đời, sau đó căng thẳng nhìn Kha Mỹ Ngu: “Đồng chí tiểu Kha, cơ thể đồng chí Triệu nhà tôi thế nào?”

Kha Mỹ Ngu hơi mím môi: “Tình trạng sức khỏe của bà Triệu càng gay go hơn, thiếu canxi nghiêm trọng dẫn đến bị loãng xương, hơn nữa dạ dày bà có bệnh đang trong giai đoạn đầu, nếu không tích cực phối hợp điều trị mà cứ bận rộn công việc, vậy thì bà ấy, chỉ còn sống được một năm nữa.”

Tuổi thọ một năm nữa khiến hai người ngẩn ra tại chỗ.

“Đồng chí Tiểu Kha, bình thường bà nà tôi đi đường cũng dễ bị đau nhức xương cốt, cơm ăn không đúng giờ sẽ bị đau dạ dày, sao lại chỉ còn một năm để sống nữa?” Ông Tiết run tay, không dám tin.

Một lát sau, bà Triệu mới khàn giọng: “Đồng chí Tiểu Kha, nếu như tôi tích cực phối hợp điều trị thì còn có thể sống được bao lâu?”

Chỉ là mấy phút ngắn ngủi thôi, bà ấy đã nghĩ rất nhiều.

Nếu bà ấy nghiên cứu đến chết, vậy thì bà ấy nhất định phải sắp xếp tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian có hạn này!

Kha Mỹ Ngu đột nhiên cười nhẹ: “Ông Tiết, bà Triệu, tình hình sức khỏe của ông bà đúng là rất đáng lo ngại.”

“Nhưng nếu hai người tin tưởng cháu, chắc chắn cháu sẽ cố hết sức mình, để hai người sống thêm mấy chục năm nữa, trở thành người dẫn đầu trong ngành, thành thọ tinh của nhân gian!”

“Tiền đề là, hai người phải nghiêm khắc tuân theo lời dặn của bác sĩ, nếu không không ai cứu được hai người đâu.”

Ông Tiết thở dài, vội vàng gật đầu: “Đồng chí Tiểu Kha nói đúng lắm, nếu chúng ta giữ gìn sức khỏe thì còn có thể cống hiến cho đất nước mấy chục năm nữa. Nhưng chúng ta nóng ruột muốn thành công mà tiêu hao sinh mệnh, đó chính là hành vi ngu ngốc!”

“Đúng thế, Hạ Hoa chúng ta không thiếu nhất chính là nhân tài, hai lão già như chúng ta không phục không được rồi.” Bà Triệu cảm thán không thôi.

Kha Mỹ Ngu đảo mắt: “Sức khỏe của hai ông bà phải điều chỉnh trong thời gian dài, như vậy đi, ông bà theo cháu với Tần Nguyên Cửu đến thôn Lạc Phượng nghỉ ngơi hai tháng nhé.”

“Đảm bảo lúc hai ông bà quay lại thủ đô, bất kể là sức khỏe hay tinh thần đều sẽ dừng lại ở tuổi hai mươi.”

Hai người già nhìn nhau, trong lòng vẫn luyến tiếc công việc, do dự một lát, vẫn là ông Tiết gật đầu: “Được, chúng tôi nghe theo lời thầy thuốc nhỏ.”

“Có điều hai chúng tôi còn có chuyện phải sắp xếp, muộn nhất là hai, ba ngày nữa.”

Kha Mỹ Ngu cười đồng ý: “Không nóng vội, dù sao bây giờ cháu cũng là người rảnh rang.”

Sau khi ra khỏi thư phòng, Tống Nham Bách bước lên trước, lo lắng nhìn hai người già.

“Không có chuyện gì lớn cả.” Bà Triệu cười nói.

Lúc này sắc mặt bà đã khôi phục lại như thường: “Thầy thuốc Tiểu Kha muốn dẫn chúng tôi xuống thôn quê, điều chỉnh lại thân thể hai tháng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-75.html.]

“Đúng lúc nhiều năm như thế, chúng tôi đều chuẩn bị lên kinh đô nên vui vẻ nghỉ ngơi hai tháng, điều trị ít bệnh cũ. Dùng nhiệt huyết tràn trề và thái độ tích cực để lao vào công việc lần nữa.

Tống Nham Bách quay đầy nhìn Kha Mỹ Ngu đang gặp chuối, anh ấy thở phào: “Thầy cô, hai người nên làm thế từ sớm. Cái gọi là mài d.a.o sắc không chặt củi, lời nói thô nhưng đạo lý không thô, hai người giữ gìn sức khỏe, đám trẻ bọn con mới yên tâm!”

Hai người già giữ đám Kha Mỹ Ngu lại ăn cơm tối.

Có điều Kha Mỹ Ngu vẫn muốn tìm thể diện cho chị gái Hàng Vũ Đồng nên sau khi rời khỏi nhà họ Tiết, bọn họ trực tiếp tới hợp tác xã cung ứng tiếp thị, mua mấy cuộn len đủ mọi màu sắc.”

“Chị Đồng, đi thôi, chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, nghe nói tối nay có sủi cảo thịt heo với hành đó.” Kha Mỹ Ngu nhớ tới tối qua nhân viên phục vụ viết lên bản đen, cô không nhịn được lau miệng.

Bước chân Hàng Vũ Đồng nặn nề, cô ấy lắc đầu: “Thôi vậy, hai người đi đi, chị đến nhà ăn ăn chút bánh bao với rau là được rồi.”

Nhân viên công chức trong nhà khách ít, tất cả mấy nhân viên trong đơn vị đều đến nhà ăn của bệnh viện ăn cơm.

Cơm ở bệnh viện thoải mái, còn mất có mười mấy phút đi bộ, Hàng Vũ Đồng không có bạn bè, trên cơ bản đều không muốn bước chân, tự mình ăn chút bánh, luộc quả trứng, pha chút sữa, nấu thêm chút mì, gặm thịt khô qua bữa.

Lúc mới đến phía bắc thành phố được một tuần, cô ấy sút năm cân.

“Đi thôi, đi thôi.” Kha Mỹ Ngu cười kéo cô ấy tới nhà ăn quốc doanh.

“Không được, có lúc chị gái chị đến thăm chị, nếu để nhân viên trong tiệm cơm quốc doanh phía nam nhìn thấy, chị sẽ thảm lắm đấy!” Hàng Vũ Đồng ôm lấy cột điện bên đường, khóc không ra nước mắt.

“Hơn nữa đầu bếp Lý ở phía bắc biết chị là kẻ phản bội, ông ấy sẽ ghim chị gái chị.”

Nhà khách với tiệm cơm quốc dân đối diện nhau, mỗi ngày, cứ đến giờ cơm, cái mùi thơm mê người kia lại tàn phá cô ấy...

Cô ấy rất muốn ăn thịt kho tàu, ăn gà hầm nấm...

Nhưng chị gái cô ấy là người của tiệm cơm quốc doanh phía Bắc, thân làm em gái người ta, cô ấy phải giữ vững lập trường!

Kha Mỹ Ngu cười tác ngón tay cho cô ấy ra: “Chị Vũ Đồng, người phải biết tùy cơ ứng biến.”

“Chị từng ăn đồ đầu bếp Lý nấu rồi mới càng có tư cách nếm thử đồ đầu bếp Thích nấu!”

“Đầu bếp Lý có bối cảnh gia tốc thâm sâu mà món đầu bếp Thích nấy mang đặc trưng cá nhân, có thiên phú, hai người đều ưu tú.”

“Hơn nữa mặc kệ là phía nam hay phía bắc thành phố thì đều là nhà ăn quốc doanh do tổ chức mở ra, có thể có mâu thuẫn lớn thế nào? Người ta gọi là cạnh tranh lành mạnh, người đứng đầu thi đấu hữu nghị với người đứng thứ hai.”

“Đầu bếp người ta có nhận thức cao, chị đi xem thử xem.”

Tách ngón tay ra xong, Kha Mỹ Ngu kéo Hàng Vũ Đồng đang giả c.h.ế.t và Tần Nguyên Cửu mang theo sự oán hận phía sau kiêu hãnh bước vào cửa lớn của tiệm cơm quốc doanh.

“Chú Thích, cháu tới rồi đây.” Cô cao giọng hô: “Có phải tối nay có sủi cảo không?”

“Cô gái nhỏ, cháu tới muộn rồi, trong nồi chỉ còn nước canh thôi.” Vị khách ngồi trước cửa đang chậm rãi ăn sủi cảo, nở nụ cười khoe mẽ.

Một đồng chí khác đến muộn cũng đang uống canh ăn bánh nướng nhăn mặt nói: “Đúng đấy, sủi cảo trong tiệm đều có hạn, nhìn mặt mà cung cấp.”

Sủi cảo gói nhỏ, một bát mười mấy cái mà trong tiệm có tổng cộng bốn, năm nhân viên, có thể gói được bao nhiêu cái đâu.

Cơ bản là chỉ có lãnh đạo mới có thể ăn sủi cảo vỏ mỏng, thịt thơm, những người còn lại uống chút canh thịt còn thừa, ăn thêm bánh nướng là không tệ rồi.

Thế nhưng đầu bếp Thích nghe thấy tiếng Kha Mỹ Ngu gọi đã thò đầu ra khỏi cửa, cười vui vẻ chào hỏi: “Biết ngay con nhóc nhà cháu ngửi mùi rồi sẽ tới mà, chú để lại cho cháu không ít đâu, có hẹ trứng tôm, còn có cả thịt lợn với hành, có cái là bí với trứng gà, còn có cả nấm với thịt nữa!”

Các vị khách uống nước canh, sao bảo sủi cảo được bán hết rồi, đến cả nhân cũng được nấu thành canh?

Các khách đắc ý vì được ăn sủi cảo nhân thịt lợn với hành: Không phải chỉ có một loại nhân thôi sao?

Kha Mỹ Ngu vui vẻ kéo Hàng Vũ Đồng đi tới cửa sổ: “Chú Thích, chú xem cháu dẫn ai đến này!”

“Cô gái xinh đẹp này là ai? Chú, chú quen à?” Đầu bếp Thích m.ô.n.g lung, cười ha hả hỏi.

Dưới sự cổ vũ của Kha Mỹ Ngu, Hàng Vũ Đồng nghiến răng, cười nhẹ rồi duỗi tay ra: “Chào đầu bếp thích, tôi, tôi là Tiểu Hàng vừa mới được điều đến nhà khách đối diện. Chị gái tôi là nhân viên phục vụ của tiệm cơm phía bắc thành phố.”

Vừa nghe thấy tiệm cơm phía bắc thành phố, cả căn phòng đều im phăng phắc.

Đầu bếp Thích với các nhân viên phục vụ đều dài mặt ra.

“Tôi từng nhiều lần ăn cơm đầu bếp Lý nấu, ban đầu cho rằng đó là món ngon nhất thế giới, nhưng mỗi lần đi làm đều ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức từ tiệm này bay qua, con sâu thèm thuồng bò ra rồi.” Nói ra khỏi miệng, Hàng Vũ Đồng căng da đầu cười.

“Ban đầu tôi cho rằng mọi người sẽ không hoan nghênh tôi đến đây ăn cơm. Nhưng Ngu Bảo Nhi nói đều là tiệm cơm tổ chức mở, vì để nâng cao chất lượng cuộc sống của mọi người, mọi người cạnh tranh lành mạnh, người đứng đầu thi đấu hữu nghị với người đứng thứ hai.”

“Mà đầu bếp Thích và đầu bếp Lý đều hiểu biết, sẽ không giống đám tép riu như chúng tôi, chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt.” Hàng Vũ Đồng cũng là cục cưng trong nhà, trình độ dỗ dành người khác không kém, ít nhất thì nụ cười sạch sẽ ngọt ngào, giọng nói như mật, sự chân thành trong đáy mắt kia đúng là rất thật.

Loading...