Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:11:57
Lượt xem: 93

Bây giờ nhà ở hạ giá, có thể bán một căn cho Kha Mỹ Ngu cũng được xem như là một loại viên mãn.

Thời gian không còn sớm nữa, bọn họ cùng nhau đi đến chung cư nhà họ Tống đang ở.

Trong thành phố có rất nhiều chung cư, đều đưa cho các gia đình ở các đơn vị làm việc đã nhiều năm nhưng lại chưa được phân nhà ở phúc lợi đến ở tạm thời.

Một nhà mấy miệng ăn, thậm chí mười mấy miệng ăn đều ở trong căn phòng mười mấy mét vuông, già trẻ gái trai ngủ trên một tấm đệm lớn, ở giữa kéo rèm nên không thể ngăn cản được từng đứa trẻ cứ nối tiếp nhau được sinh ra.

Hoàn cảnh gia đình Hàng Vũ Đồng không tệ. Cô ấy và Kha Mỹ Ngu hiếu kỳ nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Chứng ho của Diêu Y Cẩn đã ngừng lại, chỉ thỉnh thoảng mới ho hai tiếng theo thói quen.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sắc mặt cô ấy cũng không còn trắng bệch ốm yếu nữa, cả người giống như gốc cây non trải qua cái đông giá rét, bắt đầu thu thái vươn mầm lên, trêu chọc ánh nắng ấm áp.

“Trời, Tiểu Cần, sức khỏe của em mới vừa khởi sắc, sau lại vội vàng ngồi dậy làm gì?” Tống Nam Bách mở cửa, thấy cô cầm khăn ẩm lau đồ đạc trong nhà, anh ấy biến sắc tiến lên giành lấy, không nhịn được nghiêm mặt.

“Bệnh này của em là do mệt mỏi quá mức tạo thành, sao còn không biết chú ý hả? Anh không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm em, Tiểu Cần, những việc này để anh làm, đợi em khỏi hẳn rồi, muốn rảnh tay anh cũng không đồng ý đâu.”

Bị anh quở trách như thế, Diêu Y Cần cũng không giận, ngược lại, cô ấy cười rồi kéo góc áo anh, nói như làm nũng: “Em nằm lâu như thế rồi, xương cốt cả người đều mềm ra, chút việc này vốn chẳng khiến em mệt được, em chỉ hoạt động chân tay chút thôi, tâm trạng thoải mái, có lợi cho việc khôi phục sức khỏe mà.”

Nói xong, hai người đồng loạt nhìn về phía Kha Mỹ Ngu, muốn để cô đưa ra phán quyết.

Kha Mỹ Ngu ho nhẹ một tiếng, nhíu mày nghiêm túc nói: “Hai người nói không sai. Chị Cần, hôm qua em mới cướp chị từ chỗ Diêm vương về, hôm nay chị lại quên mất tình trạng của mình rồi à?”

“Bệnh này của chị, giai đoạn đầu phải tĩnh dưỡng, để thân thể chậm rãi phục hồi lại, đợi một tuần sau thì xuống giường, chậm rãi tăng thêm lượng vận động.”

“Chị Cần, chị nằm trên giường lâu như thế rồi, bảy ngày này có là gì đâu.”

“Chỉ cần chị nghe lời, em đảm bảo sau khi khỏi, chị có thể chạy nhảy giống hệt người bình thường.”

Cô vừa dứt lời, hai vợ chồng kia nhìn nhau không thể tin nổi.

Lần này bọn họ không dám không xem những lời Kha Mỹ Ngu nói không đáng tin nữa, suy cho cùng Diêu Y Cần thực sự khỏe lên rồi, cả người có cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có.

“Ngu Bảo Nhi, ý của em là?” Dù sao Diêu Y Cần cũng trải qua một hồi sinh tử, tâm trạng đã bình lặng hơn nhiều rồi, nhưng cô ấy cũng sốt ruột hỏi: “Em biết chị bị suy nhược cơ thể và bệnh tim bẩm sinh không?”

Kha Mỹ Ngu gật đầu, cười nhẹ nhàng: “Biết ạ, em dùng ngân châm giúp chị đả thông kinh mạch, rồi lại bổ sung các loại thuốc bí mật, để chúng đi qua tim chị một lượt, thanh tẩy các chất bẩn trong máu. Bệnh tim không còn gì to tát nữa!”

“Mà trong loại thuốc em cho hai người, ngoại trừ dùng cho bệnh lao phổi, nó còn chứa thuốc bổ có tác dụng bồi bổ cơ thể, từng chút một quét sạch chứng suy nhược của chị.”

“Vậy.” Mặt Diêu Y Cần đỏ lựng nhìn chồng cũng đang kích động, cô ấy hít sâu một hơi, cắn răng hỏi: “Ngu Bảo Nhi, chị, bọn chị có thể có con phải không?”

“Bệnh lúc trước của chị không di truyền đâu nhỉ?”

Lúc trước cơ thể cô ấy yếu ớt, vốn không chịu đựng được việc mang thai, hai người họ cũng sớm chuẩn bị cả đời này sẽ không có con. Dù cho cả hai yêu thương nhau nhưng nhìn đám trẻ nhà người khác ồn ào quậy phá, trong lòng họ cũng ngưỡng mộ không thôi!

Kha Mỹ Ngu nhướng mày, lấy táo trên bàn rồi đưa cho Hàng Vũ Đồng một quả, sau đó cắn rôm rốp: “Chị Cần, các phương diện sức khỏe của chị đều khá tốt, chỉ là lúc còn trong bụng mẹ không được chăm sóc tốt, lại thêm sinh sớm nên mới xuất hiện những vấn đề kia.”

“Sau này hai người không chỉ có thể sinh con, uống thuốc của em rồi, còn có thể có thai đôi nữa đấy. Có điều, hai người nhất định phải nhớ lấy, thuốc có ba phần độc, đợi sau khi uống thuốc xong, ba tháng sau mới có thể tạo em bé.”

“Hai người cũng chịu khổ trên mặt này rồi nên không cần em phải nhấn mạnh thêm đâu nhỉ?”

Hai người vội vàng gật đầu, cũng không để ý đến hai người Kha Mỹ Ngu còn ở đây, hai mắt ầng ậng nước nhìn nhau.

Bọn họ thực sự gặp được quý nhân rồi, hôm qua còn đang giãy giụa dưới địa phủ, không nhìn thấy ánh sáng, hôm nay mặt trời chói lọi, tương lai chờ mong!

“Tiểu Cần, em mau lên giường nằm, nói chuyện với hai em gái, anh đi nấu cơm!” Tống Nham Bách cười, ấn người xuống giường, sau đó gật đầu với hai người Kha Mỹ Ngu rồi xách trứng gà với thịt ra ngoài.

Hàng Vũ Đồng khao khát nhìn Kha Mỹ Ngu rồi lại nhìn Diêu Y Cần: “Ngu Bảo Nhi, chị Cần hạnh phúc thật đấy, gặp được đàn ông tốt thích mình.”

“Haiz, sao em không gặp được ai nhỉ? Đàn ông xung quanh tốt một chút thì giống như anh rể em, có chủ nghĩa đàn ông, đối nhân xử thế cứng nhắc, chẳng có chút thú vị nào đáng nói.”

“Nếu không phải đánh phụ nữ thì cũng thích uống rượu, hoặc là cả ngày ở bên ngoài làm việc không về nhà, em chẳng còn ôm ấp bất kỳ hy vọng gì với hôn nhân nữa rồi.” Cô ấy thở dài.

Diêu Y Cần cười nói: “Tiểu Đồng xinh đẹp lắm, lại còn có công việc ổn định, chắc chắn có thể tìm được người phù hợp.”

“Em cũng không cần lo, nếu là duyên phận thì chạy thế nào cũng không thoát đâu.”

Hai người Kha Mỹ Ngu nghe thấy ẩn ý trong lời cô ấy nên đều ngước mắt trông mong, muốn nghe chuyện cũ của cô ấy với Tống Nham Bách.

Diêu Y Cần mím môi, hơi xấu hổ nhưng cũng vẫn thoải mái kể.

Mặc dù trong chuyện tình cảm của họ không có nhiều sóng gió, từ gặp mặt, quen nhau rồi yêu nhau, thuận lợi suôn sẻ, nhưng đột nhiên Diêu Y Cần bị bệnh nặng, phủ thêm một lớp bi thương cho chuyện tình này nên rõ ràng tình cảm này càng ngày càng quý giá.

Đợi cô ấy nói xong, Diêu Y Cần với Hàng Vũ Đồng không hẹn mà cùng nhìn Kha Mỹ Ngu đang cắn miếng quýt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-73.html.]

“Ngu Bảo Nhi, em kể cho bọn chị nghe chuyện của em với chồng em đi?”

Phụ nữ đều có tế bào lãng mạn từ trong xương cốt, cũng có thuộc tính yêu cái đẹp, thấy Kha Mỹ Ngu với Tần Nguyên Cửu xứng đôi như thế, đây chẳng phải là tiểu thuyết hay những bộ phim thần tượng đến lấp đầy thế giới tinh thần nghèo nàn của họ sao.

Kha Mỹ Ngu suýt nữa bị sặc.

Cô nuốt miếng quýt trong miệng xuống, cúi đầu, sau đó đỏ mặt lí nhí: “Tần... anh Cửu là phần tử xấu từ kinh đô bị đày về thôn của bọn em.”

“Lúc đó em với đám cháu đi đến bãi lau sậy nhặt trứng vịt, nghe thấy anh ấy kêu cứu. Bất cứ ai thấy tình cảnh đấy đều không thể không quan tâm nhỉ?”

“Vì thế em nhảy xuống nước, cứu anh ấy lên. Ai biết anh ấy lại muốn lấy thân báo đáp...”

“Haiz, đúng lúc em bị người ta từ hôn, người trong nhà thấy nhân phẩm anh ấy không tệ, lại còn chân thành không phải em thì không cưới nên em đồng ý mối hôn nhân này.”

“Thế nên bây giờ em bảo anh ấy đi đằng đông, anh ấy chắc chắn sẽ không đi đằng tây.”

Kha Mỹ Ngu cười đắc ý, nói đến vui vẻ, lúc quay đầu lại thì thấy Tần Nguyên Cửu lạnh mặt đứng ngoài cửa.

Cô chột dạ, cười hi hi chào hỏi: “Anh Cửu, không phải anh đi có việc rồi sao?”

“Nhưng anh không nói trưa nay không đến ăn cơm.” Tần Nguyên Cửu cười lạnh: “Ha, quên mất, anh phải xin ý kiến của ân nhân cứu mạng, bữa trưa nay, anh có thể ăn không?”

“Có thể chứ, chắc chắn là có thể rồi.” Kha Mỹ Ngu vội vàng gật đầu.

Diệp Y Cần với Hàng Vũ Đồng bị ai người họ trêu chọc, che miệng cười.

Tống Nham Bách biết bản thân nấu cơm miễn cưỡng nuốt được nên mời thêm một thím nữa đến nấu ra một bàn đồ ăn, trứng xào cà chua, gà hầm khoai tây, giá đỗ xào thịt, đậu phụ hành lá, canh bún thịt viên còn có cả cà tím kho với tỏi và thịt.

Anh ấy lại đến nhà ăn trong trường mua một con cá nướng lớn, một đĩa thịt kho và cả một lồng màn thầu.

Diêu Y Cần ăn khá thanh đạm, chỉ một bát mì sợi kéo tay với trứng trần và thịt.

Kha Mỹ Ngu cười với hai vợ chồng nhà họ Tống: “Vậy, vậy em không khách sáo đâu nhé.”

Thế là Kha Mỹ Ngu vùi đầu ăn, cái cảm giác ngon miệng ấy khiến cho khẩu vị của Hàng Vũ Đồng - người có sức ăn không lớn, bị mọi người gọi là ăn như mèo – cũng có khẩu vị hơn, cô ấy phồng má ăn.

Đồ ăn đầy một bàn bị xử lý sạch sẽ, Hàng Vũ Đồng xoa dạ dày, ngại ngùng nhìn vợ chồng Tống Nham Bách. Đây là lần đầu tiên cô ấy đến nhà người ta làm khách mà lại không ý tứ như thế...

Có điều Kha Mỹ Ngu không để ý đến thứ này, nên nói là bản thân cô đến từ thời tận thế, cô quen vét sạch đĩa rồi.

Ăn cơm xong, Tống Nham Bách lại làm phiền thím kia giúp đỡ thu dọn sạch sẽ còn anh ấy cười với hai vợ chồng Tần Nguyên Cửu: “Rốt cuộc hai người có ý định gì?”

“Nhà chúng tôi có một căn nhà nhỏ, ban đầu tôi muốn bán đi để đưa Tiểu Cần lên kinh đô khám bệnh.”

“Bây giờ không cần nữa, vì thế tối qua hai chúng tôi thương lượng, muốn tặng căn nhà kia cho đồng chí Kha. Nếu như hai người còn thích căn nhà hai lầu kia thì đợi tôi giúp hai người hỏi thầy giáo thử xem.”

“Những chuyện hai vợ chồng chúng tôi có thể giúp đỡ, chắc chắn sẽ cố hết sức để giúp đỡ!”

Tần Nguyên Cửu nhìn Kha Mỹ Ngu.

“Anh Cửu là người làm chủ gia đình, anh nói đi, em nghe theo anh!”

Người bỏ tiền ra là ông lớn, cô làm người tiêu tiền rất biết điều.

Hàng Vũ Đồng với Diêu Y Cần không hẹn mà cùng mím môi cười.

Thấy Tần Nguyên Cửu cưng chiều Kha Mỹ Ngu thế, trên thực tế, bọn họ cảm thấy là Kha Mỹ Ngu bị Tần Nguyên Cửu nắm bắt chặt chẽ! Có điều thoạt nhìn Kha Mỹ Ngu có vẻ như rất thích thú chuyện này.

“Tôi biết phòng của mỗi một đơn vị đều rất ít, anh Tống với chị Cần là sinh viên hàng đầu, cả hai đều là công chức nên mới được chia cho một căn nhà nhỏ. Chúng tôi không thể cướp đồ tốt của người khác, hơn nữa sau này hai người có con rồi, cũng không thể giống nhà người khác, chen chúc nhau trong một căn nhà mười mấy mét vuông nhỉ?”

Kha Mỹ Ngu nói chọc trúng tâm sự của hai vợ chồng nhà họ Tống.

“Phòng mất rồi còn có thể xin thêm, lần trước dùng danh ngạch của Tiểu Cần, lần này tôi lấy tên tôi để xin, đợt này không được thì còn có đợt khác nữa.” Tống Nham Bách lập tức cười.

“Chức vị của hai chúng tôi đều cao, lại còn có nhiều quan hệ, xin thêm một căn chỉ là chuyện chưa tới hai, ba năm.”

So với sức khỏe của vợ, nhà cửa chỉ là vật ngoài thân thôi!

Bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như thế, sớm đã nhìn thoáng ra rồi.

Hơn nữa đây là cách duy nhất bọn họ có thể nghĩ ra để cảm ơn Kha Mỹ Ngu.

Diêu Y Cần cũng cười nói: “Ngu Bảo Nhi, đồng chí Tần, hai người không cần nghĩ nhiều, chỉ là, chúng tôi không có cách nào biểu đạt lòng cảm ơn của mình đối với hai người đây.”

“Hai người nhận đi, mà tính ra thì chúng tôi còn chiếm lợi của vợ chồng hai người nữa. Người bị bệnh như tôi, đi đến đâu, tiêu bao nhiêu tiền đều chẳng thể trị khỏi được.”

Tần Nguyên Cửu lắc đầu: “Chúng tôi có bảy người đến huyện thành học, một căn nhà nhỏ không đủ rộng, chẳng bằng trực tiếp mua một ngôi nhà hai tầng.”

“Vì thế còn phải phiền anh Tống hỏi giúp tôi, căn nhà kia là cho thuê hay là bán đi, giá cả thế nào.”

Loading...