Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:11:56
Lượt xem: 73
Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Anh nghe nói nhà ở do Đại học Nông Nghiệp cấp phát cho người nhà ở khá tốt, sau khi hỏi thì mỗi căn có giá khoảng một nghìn hai ba.”
“Có hai phòng ngủ, một phòng bếp và một nhà kho, ở giữa có một sân nhỏ khoảng mười mét vuông, căn hộ nhỏ gọn có thể đáp ứng tốt sinh hoạt hằng ngày của sinh viên chúng ta.”
Đôi mắt Kha Mỹ Ngu sáng lên tựa như muốn nghe anh tiếp tục nói nữa.
Thế nhưng Tần Nguyên Cửu lại đứng lên: “Anh ăn no rồi, em ăn xong thì dọn dẹp rồi có thể đi dạo quanh khu này, cảm nhận chút không khí nhân văn của làng đại học. Anh phải ra ngoài có chút việc cần làm.”
“Làng đại học thì có gì đẹp chứ, hai năm tiếp theo chúng ta đều ở đây mà.” Kha Mỹ Ngu nhanh chân đứng dậy, ra vẻ đáng thương nói: “Anh muốn làm chuyện gì vậy? Đến em cũng không thể biết sao?”
“Chuyện trong nhà thôi, tương đối nhàm chán, em sẽ không thích đâu.” Tần Nguyên Cửu xoa mái tóc cô: “Ngoan, lúc về anh mang đồ ăn ngon cho em. Em cũng có thể đi ngắm nhìn vài ngôi nhà quanh đây, mỗi căn nhà của trường đại học đều không giống nhau đâu.”
“Được rồi.” Thấy anh thực sự không có ý muốn dắt theo mình, Kha Mỹ Ngu bĩu môi: “Em muốn ăn khoai lang nướng, kẹo hồ lô, hạt dẻ rang đường!”
“Được rồi, gặp được sẽ mua cho em.”
Kha Mỹ Ngu lưu luyến không nỡ rời nhìn anh đi khỏi từ trên ban công nhỏ.
Đợi người đi mất, vẻ mặt buồn bã sầu khổ trên mặt cô cũng bị gió thu thổi bay đi theo.
Hú hú, người lớn trong nhà đi rồi, trẻ con nghịch ngợm ở nhà thật hạnh phúc biết bao!
Kha Mỹ Ngu vội vàng ăn xong cơm, thuận tiện dọn dẹp mọi thứ rồi đeo chiếc ba lô nhỏ lên lưng rời đi.
Hiện tại đang trong giờ lên lớp, cả trong và ngoài trường học lộ ra một vẻ yên tĩnh khác thường.
Hai bên đường là cây cổ thụ vừa cao vừa thẳng, lá cây rụng hơn phân nửa nhưng vẫn che hết ánh nắng mặt trời.
“Ngu Bảo Nhi.” Hàng Vũ Đồng ló đầu ra từ một gian cửa sổ nào đó ở lầu một, tươi cười chào hỏi: “Cô muốn đi đâu thế?”
“Ơ, chị Vũ Đồng, chị không phải trực ca đêm sao, sao còn chưa đi ngủ?” Kha Mỹ Ngu chạy qua đó, nhỏ giọng hỏi.
“Người ở lại qua đêm cũng không nhiều, hơn mười một giờ là tôi khóa cửa rồi ngủ luôn ở phòng trực ban.” Hạng Vũ Đồng cũng vừa dọn xong hộp cà mèn, cười nói: “Tuy rằng không có nhiều đồng nghiệp ở trong nhà khách nhưng cơ bản thì họ đều là người Nam Thành, có rất ít người ngủ luôn ở nơi làm việc như chị.”
“Hơn nữa mấy cô ấy có tính bài ngoại, có các mẫu áo len mới cũng không nói với tôi!”
Cuối cùng cũng tìm được người để nói chuyện cùng, Hàng Vũ Đồng căm giận xả ra một tràng.
Hai mắt Kha Mỹ Ngu trợn lên: “Nhà khách bọn chị có thăng chức tăng lương không chị Vũ Đồng?”
“Nhân viên bọn tôi ở đây thăng chức tương đối khó, một củ cải chỉ có một cái hố, ở đâu ra mà có nhiều hố để lấp đây? Thực tế thì mấy năm nay bọn tôi cũng không xê dịch gì, chẳng qua nghe bên trên nói một lãnh đạo nhỏ quản lý không tốt, còn gây ra sự cố c.h.ế.t người, vậy nên mọi người đều muốn phô bày năng lực của mình.”
“Cái này cũng là tuần trước đồng nghiệp nói với tôi lúc tôi về nhà.”
“Nhưng tôi chỉ là một người con gái, làm sao mà cạnh tranh nổi với mấy kẻ lõi đời kia được!”
Hàng Vũ Đồng cũng không cần Kha Mỹ Ngu phải cho mình lời khuyên gì mà chỉ đơn thuần muốn tìm chỗ trút bỏ nỗi lòng.
“Đúng rồi, sao lại đi có một mình, cô muốn đi đâu? Một mình tôi ngây ngốc ở chỗ làm tới nhàm chán, nếu như Ngu Bảo Nhi chỉ đi có một mình thì có thể dắt tôi theo cùng được không?”
“Chồng em đi ra ngoài làm việc rồi, em cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn đi dạo quanh đây ngắm mấy căn nhà thôi.” Kha Mỹ Ngu mỉm cười vẫy tay với cô ấy: “Hai chúng ta cùng nhau đi dạo một chút, tới giữa trưa lại tới nhà bạn bè ăn cơm.”
Hàng Vũ Đồng đáp lại một câu rồi vội vàng xách túi chạy ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-72.html.]
Lúc đi đến cửa, cô ấy ngoan ngoãn đáng yêu chào chị gái ở quầy lễ tân trước mặt.
Chị gái mặc một chiếc áo len, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô ấy, chỉ hừ một tiếng từ trong lỗ mũi coi như đáp lại.
Hàng Vũ Đồng chỉ hơi chán nản một xíu sau đó lại tươi cười dắt tay Kha Mỹ Ngu đi ra ngoài.
“Có một mình nên tôi lười đi dạo xung quanh, vừa lúc chúng ta cùng nhau đi làm quen với hoàn cảnh.”
“Được rồi, đến chiều chúng ta đi dạo ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị mua chút len sợi nha. Chị sẽ dạy cho em rất nhiều thủ thuật mới mà chị đọc được ở trong sách, đảm bảo khiến bọn họ ghen đỏ mắt!” Kha Mỹ Ngu gật đầu đồng ý.
Hai cô gái cười cười nói nói đi dạo trong khuôn viên của bốn trường đại học lớn.
Ở khu vực này có bốn trường đại học, đại học Nông Nghiệp, đại học Công Nghệ, đại học Kinh Tế - Tài Chính cùng học viện Thể Thao, ba trường cuối cùng vừa lúc là trường đại học mà bảy người bọn họ đăng ký vào.
Với Kha Mỹ Ngu mà nói, sự tiện lợi mà vận may cá chép mang lại cực kỳ hữu ích!
Những căn nhà cho người nhà trong trường đại học không giống nhau lắm, có rất nhiều kiểu mẫu, có nhà lầu nhỏ gạch đỏ xinh đẹp cao năm sáu tầng, tầng dưới là một loạt phòng chứa đồ. Hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng tắm và một ban công, phù hợp cho hộ gia đình nhỏ sinh sống.
Có cả nhà ngang, một căn phòng rộng hai mươi mét vuông, hành lang tối tăm ồn ã bị bàn bếp và đồ linh tinh lặt vặt chất đống lên.
Có những căn nhà nhỏ có sân giống như nhà của Tống Nham Bách và gia đình anh ấy, cũng có những căn biệt thự nhỏ hai tầng được xây dựng cho các giáo sư già và nhóm lãnh đạo!
Kha Mỹ Ngu đi đến phía trước căn biệt thự nhỏ thì không di chuyển nữa, không so sánh thì sẽ không có đau thương.
“Đồng chí Tiểu Kha, sao cô lại đến đây?” Một thanh niên đi ra từ trong biệt thự, đúng là Tống Nham Bách.
“Anh Tống, tôi với chị gái đi dạo loanh quanh thôi.” Kha Mỹ Ngu cười nói: “Sao anh lại đi ra từ trong này?”
Nơi đây là đại học Công Nghệ đó!
“Cái này à.” Tống Nham Bách mỉm cười chỉ căn biệt thự kia: “Đây là nhà của thầy giáo tôi, quên không nói với cô, trước đây tôi và Tiểu Cần đều là học sinh của trường này.”
“Hơn nữa thầy còn là ông mối cho hai chúng tôi, này không, sức khỏe của Tiểu Cần tốt hơn rồi. Tôi nhân lúc rảnh đi mua đồ ăn chạy qua báo tin vui cho thầy luôn.”
“Chẳng qua, thầy được đại học Công Nghệ thủ đô mời, muốn tới bên kia sinh sống lâu dài.”
Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống, Tống Nham Bách bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với ân nhân nhỏ của mình, không khỏi nói nhiều tới tróc cả da môi.
Ánh mắt Kha Mỹ Ngu sáng bừng lên: “Anh Tống ơi, cả nhà thầy anh đều muốn chuyển đi sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tất nhiên rồi, đại học Công Nghệ thủ đô đào thầy qua đó nhưng cũng kèm theo rất nhiều điều kiện. Trong đó còn có cả việc phân phối nơi ở của cả nhà thầy. Nếu không phải thầy còn lo lắng cho hai vợ chồng chúng tôi thì lúc này đã sớm mang theo nghiên cứu sinh tới thủ đô làm nghiên cứu khoa học.”
“Dựa theo lời ông cụ nói thì hãy nhường chỗ cho những người trẻ tuổi có năng lực.”
Tống Nham Bách gật đầu cười. Anh ấy cũng sẽ phỏng đoán suy nghĩ của người ta, lập tức nói: “Đồng chí Tiểu Kha đi dạo trong khu nhà ở là muốn mua nhà ở hay thuê nhà?”
Thật ra lúc này Kha Mỹ Ngu có chút xấu hổ: “Tôi muốn mua nhà ấy mà, tôi với chồng tôi, còn có năm người anh trai cũng đều phải tới đây đi học.”
“Người một nhà ở cùng một chỗ cho tự do thoải mái, còn tránh được rất nhiều mâu thuẫn.”
“Nếu như mọi người không gấp thì tôi sẽ giúp mấy đứa hỏi thầy một chút.” Tống Nham Bách nâng tay nhìn đồng hồ: “Để sau khi ăn cơm đi, lúc nãy khi tôi tới thăm thầy thì có người hỏi thăm bọn họ định xử lý nhà ở thế nào.”
Thực ra ý tứ lúc nãy của thầy là muốn tặng miễn phí căn nhà này cho hai vợ chồng bọn họ.
Nhưng bọn họ đã nhận được quá nhiều sự quan tâm giúp đỡ từ thầy, làm sao bọn họ có thể không biết xấu hổ mà nói muốn?
Hơn nữa mấy năm nay bì chữa bệnh cho Tiểu Cần mà tiền tiết kiệm trong nhà đã cạn sạch, trong túi thiếu tiền đến mức không dám nhắc tới chuyện mua nhà.