Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:11:50
Lượt xem: 102
Kha Mỹ Ngu không hề ngượng ngùng mà kêu lên: “Cha Tần, con có thể thương lượng chuyện này với cha được không?”
Tần Nguyên Cửu lảo đảo bước chân, sắc mặt tối đen liếc nhìn cô một cái, hai bàn tay bên trong ống quần siết chặt lại, che dấu nhiệt huyết sôi trào của bản thân. Giọng anh khàn khàn nói: “Đồ ngốc nghếch, nói!”
Kha Mỹ Ngu lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: “Em ngốc, anh còn cưới em, chứng tỏ anh cũng chẳng thông minh được đến đâu!”
Anh lại muốn vò tóc cô lần nữa.
“Đầu có thể rơi, m.á.u có thể chảy nhưng kiểu tóc thì tuyệt đối không được lộn xộn.” Cô tức giận né đi, thuận tiện còn vỗ vào mu bàn tay anh.
“Nói chuyện chính đi.” Cô lại tủm tỉm cười nói: “Đồng chí Tần, trong tay anh còn bao nhiêu tiền vậy?”
“Ừ? Em muốn làm gì?” Ánh mắt Tần Nguyên Cửu dịu dàng nhìn cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Anh xem xem, sau này chúng ta và các anh trai phải tới huyện thành đi học. Trường học này đã có lịch sử lâu đời, cơ sở vật chất đều cũ kỹ cả rồi, hơn nữa em còn chưa quen với việc phải sống chung trong ký túc xá, nhiều người chen chúc trong một căn phòng nhỏ, mùi hương trong nhà vệ sinh còn có thể bay khắp tầng lầu luôn đó.”
“Mà em lại không phải một em gái yếu đuối đáng yêu có thể khiến mọi người đều yêu quý. Để em hằng ngày ngay lúc nhàn rỗi nghỉ ngơi lại phải chạm mặt với người không thích em sẽ không vui!”
“Vậy nên chúng ta có thể mua một căn nhà nho nhỏ có được không đồng chí Tần?”
Cô ôm một túi bánh bao, tỏ vẻ đáng thương mà cầu xin anh.
Ánh mắt Tần Nguyên Cửu lạnh nhạt: “Xin anh đi, cầu xin anh thì anh sẽ mua cho em!”
Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu, trùm phản diện cũng thích cái kiểu này sao?
Từ trước đến nay cô còn chẳng biết da mặt là cái thứ gì, bước lên trước nửa bước cười hi hi: “Anh Tần ơi, anh Nguyên ơi, anh Cửu à, cha Tần ơi, cầu xin anh đó…”
Còn chưa đợi cô nói xong thì Tần Nguyên Cửu đã bước nhanh ra ngoài, vành tai khuất sau mái tóc đỏ đến mức gần như muốn chảy máu!
“Ơ, cha ơi, anh vẫn chưa nói có đồng ý hay không đó!”
“Kha Mỹ Ngu.” Bỗng nhiên anh dừng bước lại, xoay người, một cơ thể mềm mại chợt đ.â.m sầm vào n.g.ự.c anh.
Hai mắt cô mở to: “Đây ạ!”
Tần Nguyên Cửu véo má cô nhưng không dám dùng sức mà chỉ niết nhẹ: “Dày đến mức xây được cả tường thành luôn ấy, mua, nếu như mua không được thì có lỗi với một tràng xưng hô kia của em lắm.”
Cô cười hì hì, vui sướng chạy bước nhỏ: “Nhưng không phải đồng chí Tần thích nghe hay sao?”
Kha Mỹ Ngu ngựa quen đường cũ tìm được ngôi nhà kia.
Bọn họ bán phòng ở nên đã dọn nhà đến nhà ngang, bởi vì nguyên nhân bà chủ nhà mắc bệnh nên bọn họ xây nên một bức tường bằng gạch vụn ở cuối tầng thành một hộ gia đình riêng biệt, rất dễ dàng nhận biết.
Kha Mỹ Ngu tranh trước đi gõ cửa phòng.
Một đồng chí nam cao gầy mảnh khảnh, ăn mặc sạch sẽ đi ra từ bên trong: “Chào mọi người, xin hỏi mọi người tìm ai?”
Trên mặt chú ấy đượm nỗi ưu sầu, giọng nói cũng khô khốc nghẹn ngào.
“Cháu tới tìm dì của cháu.” Kha Mỹ Ngu nhanh nhảu cười nói: “Nghe nói bà ấy bị bệnh nên bà cháu bảo cháu tới đây xem thế nào.”
“Ai vậy ông Tống?” Một tràng tiếng ho khan phát ra ngay sau khi một người phụ nữ ốm yếu nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-68.html.]
Kha Mỹ Ngu có chút chột dạ nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyên Cửu, giọng nói của người phụ nữ kia nghe có vẻ không lớn tuổi lắm…
Xong rồi, tư duy của cô bị định hướng, vẫn luôn cho rằng người bị bệnh lao phần lớn đều là người già, lại còn là giảng viên đại học, có thể được phân cho một căn nhà vậy chẳng phải là một vị giáo sư già sao?
“Mọi người nhận nhầm người rồi, nơi này chỉ có hai vợ chồng chúng tôi thôi.” Nam đồng chí lắc đầu, sau đó trả lời với nét mặt dịu dàng: “Không có ai đâu Tiểu Cần, hỏi đường thôi!”
“Không sai, không sai.” Kha Mỹ Ngu căng da đầu nói: “Người thân trong nhà dây mơ rễ má, chắc là dì ấy không biết cháu đâu. Bà cố nội của cháu là theo chân người ta chạy nạn tới đây, dù sao quan hệ họ hàng cũng xa quá rồi nhưng cũng là có quan hệ mà phải không?”
“Cháu nghe bà nội nói dì bị bệnh nên tới đây xem thế nào. Trước đây lúc ở trên núi cháu có học chút y thuật, nói không chừng có thể giúp đỡ được.”
Nam đồng chí đứng chắn ở cửa mỉm cười, cũng không dây dưa với vấn đề quan hệ họ hàng nữa mà chỉ nói: “Vị nữ đồng chí này, bạn đời của tôi mắc phải bệnh lao phổi, rất dễ lây truyền, bác sĩ, bác sĩ cũng nói hiện giờ cô ấy chỉ có thể dùng tiền níu giữ mạng sống qua ngày thôi…”
“Tâm ý của hai người tôi thay cô ấy nhận, tôi.” Đôi mắt chú ấy đỏ hoe, hơi nghẹn ngào: “Tôi chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh cô ấy đoạn đường cuối cùng này.”
Trái tim Kha Mỹ Ngu dường như bị đ.â.m một nhát, đôi mắt nhòe đi.
Cô chớp chớp mắt, cười nói: “Cháu biết nha! Cháu là bác sĩ, chú có thể tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của cháu. Cháu đã từng điều trị cho những bệnh nhân tương tự đấy ạ.”
Nói xong cô lấy khẩu trang trong túi ra đeo vào, nói với Tần Nguyên Cửu: “Đồng chí Tần ở bên ngoài đợi em chút nha.”
Đôi tay nam đồng chí vì kích động mà run nhè nhẹ: “Đồng chí nhỏ, cháu không thể lấy chuyện này ra đùa được đâu. Cả nước đều biết bệnh lao phổi là căn bệnh rất khó điều trị, hơn nữa, hơn nữa bạn đời của tôi đã tới giai đoạn nguy kịch rồi, chỉ e có đi tới bệnh viện ở thủ đô cũng chỉ sống lâu thêm vài ba tháng…”
“Tôi đang chuẩn bị bán nhà để đưa cô ấy đi.”
"Có phải vui đùa hay không chẳng phải thử rồi sẽ biết sao, chú đường đường là một người đàn ông mà sao dong dài nhiều vậy?” Kha Mỹ Ngu đẩy người sang một bên, bước vào trong nhà, kéo rèm rồi mở cửa sổ ra khiến căn phòng tối tăm mù mịt lập tức tràn ngập ánh nắng tươi sáng cùng không khí mát mẻ!
“Đừng, Tiểu Cần không chịu được gió lạnh…” Nam đồng chí sốt sắng chạy tới đóng cửa sổ lại.
“Đồng chí à, bây giờ là buổi chiều rồi đó, bên ngoài cũng không có một ngọn gió nào, nhiệt độ không khí còn rất ấm áp.” Kha Mỹ Ngu bất đắc dĩ nói: “Phương pháp chữa bệnh của cháu không giống với những người khác, nếu đã nghe theo cháu thì nhất định phải dựa theo cách làm của cháu.”
“Chú cứ ra bên ngoài đợi trước đã, lúc nào cháu gọi thì chú lại đi vào.”
Phòng ở rất nhỏ, đừng nói chỉ là bên trong bên ngoài cánh cửa, ngay cả cách vách có động tĩnh gì cũng có thể nghe rõ.
Diêu Y Cần vất vả lắm mời ngừng ho khan được, cô ấy chậm rãi nói: “Đồng chí nhỏ, cháu vẫn còn những ngày tháng tươi đẹp phía trước, đừng mạo hiểm cùng lãng phí thời gian trên người cô.”
Vừa nói cô ấy lại bắt đầu ho.
Kha Mỹ Ngu bước tới mạnh mẽ dán bùa ho đặc chế lên lưng cô ấy, tay còn giả vờ giả vịt mát xa.
Quá lắm cũng chỉ nửa phút, Diêu Y Cần vui sướng nhận ra cơn ho dai dẳng vẫn bám theo cô ấy lâu nay vậy mà đã dịu xuống.
Cô ấy muốn nắm lấy tay Kha Mỹ Ngu nhưng lại sợ virus trên người mình truyền sang cô, chỉ có thể hưng phấn nắm lấy quần áo của chính mình: “Bác, bác sĩ nhỏ, cháu.. Cô, bây giờ cô không còn muốn ho chút nào nữa!”
Tống Nham Bách cũng bụm mặt ôm lấy khung cửa, cả người kích động tới run lên.
“Đúng thế, cháu đang sử dụng phương pháp vỗ khí đặc biệt của sư môn sáng tạo ra để tạm thời giúp cô điểu hòa nhịp thở, nhưng cách này chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc, vì vậy chúng ta chỉ có thể chậm rãi trị.” Kha Mỹ Ngu nghiêm túc bịa chuyện.
“Nham Bách, em muốn thử một lần cuối cùng.” Vóc dáng Diêu Y Cần gầy gò ốm yếu nhưng một đôi mắt phượng lại sáng đến kinh người.
Thực ra, nửa năm này cô ấy vẫn luôn thích nghi với việc phải rời xa hết thảy những ấm áp, tươi sáng, náo nhiệt lại tràn đầy vướng bận cùng tình yêu với thế giới này, sợ tăng thêm gánh nặng cùng đau khổ cho người thương, Diêu Y Cần vẫn luôn thụ động chấp nhận tất cả phương pháp điều trị.
Nhưng bản thân cô ấy chưa bao giờ có suy nghĩ muốn sống sót nào cả, nhưng lần này cô ấy nhìn thấy Kha Mỹ Ngu xinh đẹp sống động đang đắm mình dưới ánh mặt trời.
Diêu Y Cần có cảm giác như thế giới bình đạm xám xịt của mình được chiếu sáng, có lẽ, cô ấy nên tin tưởng trên đời này có kỳ tích, mà Kha Mỹ Ngu chính là sứ giả mang đến kỳ tích ấy!