Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:11:40
Lượt xem: 101

Người nhà họ Kha cũng căng thẳng nhìn Tần Nguyên Cửu, trong lòng thầm giận, không biết là ai ghen tỵ với Phúc Bảo Nhi nhà mình đến đỏ cả mắt, thế mà chọn đúng ngày hôm nay làm ra loại chuyện như thế.

Lúc này trưởng thôn với bí thư chi bộ thôn cũng bị kinh động, vội vàng chạy qua, theo sau còn có một đám người đến hóng hớt.

“Vị đồng chí này.” Trưởng thôn thở hổn hển tiến lên, đưa một điếu thuốc qua rồi cười nói: “Tôi là trưởng thôn thôn Lạc Phượng, anh có chuyện gì có thể nói với tôi, có phải có hiểu lầm gì rồi không?”

Người kia không khách sáo đẩy điếu thuốc lại: “Chúng tôi có kỷ luật, không được nhận một hào, một cắc nào của dân, tùy việc mà làm.”

“Có thể có hiểu lầm gì, lẽ nào căn nhà ngói đẹp đẽ thế này để trang trí, tiếng tivi ồn ào bên trong là đồ chơi sao? Hay là cái xe đạp mới toanh trong sân kia cũng là đi mượn?”

Kha Mỹ Ngu nhoài ra ngoài cửa sổ, thò đầu nhìn, thần thức chậm rãi bao phủ toàn bộ sân vườn, đương nhiên cũng nhìn ra Kha Vân Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng mang theo sự điên cuồng đứng bên ngoài đám người, còn có cả Hoàng Phương Bân không thèm che giấu vẻ lửa cháy đổ thêm dầu.

Cô dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được, người báo cáo là một trong hai người kia, ồ, còn có Lý Thủy Sinh đang nhếch miệng đứng cạnh Hoàng Phương Bân nữa. Bây giờ không hại được người thì chỉ còn cách vòng vo báo cáo thôi.

Mặc kệ chuyện này là thật hay là giả, bị điều tra mời đi uống trà, đồ đạc chắc chắn sẽ không lấy lại được, thanh danh cũng sẽ bị hủy.

Kha Mỹ Ngu lạnh mặt hất cằm.

Tần Nguyên Cửu lạnh lùng nói: “Nếu như tôi đoán không sai, mấy người cũng không được tính là người cải tổ thực sự, chỉ là người ngoài biên chế, muốn lĩnh công đòi thưởng phải không?”

“Vậy cũng phải xem xem cái công này ai dám đến nhận.”

Bị người ta nói ra thân phận, người đàn ông đeo băng tay dẫn đầu thẹn quá hóa giận, lấy công văn mang theo bên người ra rồi chỉ: “Chúng tôi được tổ chức cho phép điều tra, sao lại không dám nhận?”

Còn chưa đợi Tần Nguyên Cửu mở miệng, Lư Chấn Sinh đã tiến lên, cười nói: “Vị đồng chí này, mặc dù tờ công văn cho phép điều tra anh lấy ra không có chú thích rõ kỳ hạn nhưng bình thường loại chứng minh này chỉ dùng một lần.”

“Có điều tôi thấy tờ công văn này bị nhàu, mép cũng sổ lông rồi, màu mực xanh bên trên cũng có hiện tượng phai đi, chắc là dùng lâu lắm rồi nhỉ?”

Sau đó anh ấy lạnh mặt: “Trước nay tổ chức luôn kỷ luật nghiêm minh, không thể dưới tình huống không có lệnh của bên trên, làm ra hành vi gây rối dư luận! Huống hồ, tờ chứng minh trong tay anh vừa lấy ra là giả, phải bị kéo về cục cảnh sát!”

Từ nhỏ anh ấy đã lớn lên ở đại viện, lại nhập ngũ dẫn dắt không ít tân binh, khí thế trên người rất mạnh.

Đối phương bị làm cho run rẩy, miễn cưỡng chống đỡ, hô lên: “Chuyện của chúng tôi tự khắc có người quản, nhưng những thứ đồ kia của các người không có nguồn gốc rõ ràng, hôm nay, nói thế nào thì anh em chúng tôi cũng phải dẫn người đi, kéo cả đồ đi.”

Tần Nguyên Cửu vỗ vai Lư Chấn Sinh: “Các người nói căn nhà ngói này sao?”

“Chẳng qua là trước đây tôi giải quyết một chuyện liên quan đến kỹ thuật cho xưởng gạch, người ta tặng tôi vài viên gạch phế thải thôi.”

Anh vừa mới dứt lời, một người đàn ông trung niên đẩy gọng kính, bước ra: “Dung Đông, mới mấy tháng không gặp, cậu quản ngày càng nhiều chuyện đấy nhỉ.”

“Giám đốc xưởng Lưu.” Dung Đông cười, trên trán đã lấm tấm mồ hôi: “Sao ông lại đến đây?”

“Tiểu Tần kết hôn, chắc chắn tôi phải đến rồi!” Giám đốc xưởng Lưu cười nói: “Cậu không biết đấy thôi, trấn Hóa Nguyên chúng ta có một miếng đất tốt như thế, nhưng vì xưởng gạch của chúng tôi khai thác mỏ, công nghệ nung gạch không tốt, chất lượng gạch làm ra không tốt, sản lượng không cao.”

“Hiệu quả và lợi ích của xưởng đều không tốt, đến cả lương của công nhân cũng không có, vẫn luôn là đối tượng được tổ chức nâng đỡ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Lãnh đạo nói, nếu như cuối năm nay, hiệu quả và lợi ích xưởng làm ra còn là số âm thì sẽ trực tiếp đóng cửa. Hàng trăm công nhân sẽ bị phân phối lại lần nữa!”

“Là một mình đồng chí Tần đã cứu sống cả công xưởng, bây giờ lô gạch đầu tiên đã ra lò, được chuyên gia trong thủ đô thẩm định, chất lượng cực kỳ tốt, hơn nữa việc cải tạo lại lò gạch đã làm giảm thiểu sự ô nhiễm, giảm cả tổn thất so với lò truyền thống.”

“Đơn đặt hàng của xưởng gạch đã xếp tới năm sau rồi, cũng có thể nói xưởng của chúng tôi không chỉ không đóng cửa mà còn được xếp vào đơn vị trọng điểm cấp huyện, cho phép mở rộng.”

“So với bát cơm của nhà trăm công nhân, chút gạch phế này có đáng là gì chứ?”

Thôn dân đều sững sờ nhìn Tần Nguyên Cửu, quả nhiên là phần tử tri thức đến từ thủ đô, lặng lẽ giải quyết được chuyện lớn như thế! Một mình cứu sống cả một công xưởng, bản lĩnh quá ấy chứ.

Sắc mặt Dung Đông không dễ nhìn: “Giám đốc xưởng Lưu muốn lấp l.i.ế.m cho phần tử xấu sao?”

Giám đốc xưởng Lưu lắc đầu: “Không, đồng chí Tần một lòng vì tổ chức, không thể vì hoàn cảnh gia đình mà bị liên lụy, từ đó lãng phí tài năng.”

“Đây là tổn thất to lớn của tổ chức, vì thế tất cả lãnh đạo của xưởng chúng tôi đều đã nộp đơn xin, hy vọng đồng chí Tần có thể được thẩm tra lại. Có điều, xem ra bây giờ không cần nữa, thân phận của cậu ấy đã được sửa lại rồi, nếu không cậu cho rằng cậu ấy có thể lên được đại học không?”

Nói xong điều đó, không đợi Dung Đông nói tiếp, giám đốc xưởng Lưu đã thở dài: “Thôn Lạc Phượng này của mấy người quả đúng là phong thủy bảo địa, nháy mắt đã có nhiều sinh viên như thế.”

“Đồng chí Tần đã có cống hiến to lớn cho xưởng của chúng tôi, ngoại trừ gạch vỡ bỏ đi, cậu ấy cũng đưa ra một yêu cầu, đó là đợi lúc xưởng gạch của chúng tôi được mở rộng, lúc tuyển người có thể suy nghĩ đến đám thanh niên trong thôn của các người!”

Các thôn dân vừa nghe thấy còn liên quan đến mình, tất cả đều kích động, nhao nhao đứng về phía Tần Nguyên Cửu.

“Đồng chí, chắc chắn các người hiểu lầm rồi, đồng chí Tần là một đồng chí tốt, tổ chức đã thừa nhận rồi...”

“Đúng thế, là có người ghen tị với đồng chí Tần, có lòng xấu đi báo cáo, người không muốn thấy người khác sống tốt như thế mới thực sự là phần tử xấu gây mất đoàn kết trong quần chúng nhân dân!”

Bọn họ mồm năm miệng mười, đặc biệt là đám trai tráng, họ kích động, lại còn tức giận, khí thế rất hung hăng.

Dung Đông đột nhiên gào: “Câm miệng hết cho tôi! Không nói nhà nữa, vậy còn tivi, xe đạp, máy may, radio thì sao?”

Tần Nguyên Cửu vẫn lạnh lùng nói: “Ồ, những thứ đó à, đều là tôi giúp các đồng chí trong cục cảnh sát phá được án lớn, lấy được phần thưởng, mỗi một thứ đều được ghi lại.”

Anh vừa dứt lời, một thanh niên đầu đinh bước lên, cười rồi chào hỏi với mọi người: “Đồng chí Vinh, đúng là chỗ nào đông vui thì chỗ đó có đồng chí.”

“Sở, sở trưởng Triệu, sao ông lại ở đây?” Lúc này Dung Đông thực sự hận người báo cáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-62.html.]

Vốn dĩ anh ta cho rằng là một tên kém cỏi nên mới dẫn theo một đám anh em đến giúp đỡ, kết quả lại đá phải ván sắt!

“Nếu tôi không đến, có phải đồng chí Tần đã bị cậu bắt đi cải tạo, hủy luôn cả đời người rồi không?” Sở trưởng Triệu vỗ vai Dung Đông: “Đồng chí Tần dựa vào bản lĩnh thực sự mới giành được gia nghiệp, không ai tìm được lỗi sai đâu.”

“Các người đến chuyến này uổng công rồi, chi bằng ở lại ăn cơm, chung vui một chút rồi xin tí vận may?”

Dung Đông cười đến khó coi, anh ta lắc đầu: “Không làm phiền mọi người nữa.” Nói xong, anh ta nghiến răng quay người, dẫn người rời đi.

Các thôn dân đều thò đầu ra, thấy người đi xa rồi mới điên cuồng cười phá lên: “Không hổ là đại lão, chẳng có chuyện gì làm khó được anh cả.”

“Anh Nguyên giỏi thật đấy, cái gì cũng biết...”

Qua được một cửa hiểm, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Những chuyện xảy ra trong mấy năm nay khiến bọn họ đều xem cây cỏ như lính, chỉ cần thấy người đeo băng tay là lại sợ.

May mà vừa rồi bình yên vô sự.

Hôn lễ tiếp tục được tiến hành đầy náo nhiệt, Tần Nguyên Cửu không khỏi bị mọi người nhiệt tình mời rượu, dù cho tửu lượng của anh có tốt nhưng cứ một ly nối tiếp một ly xuống bụng, trên mặt anh cũng có vẻ say rồi.

Vẫn là năm anh em nhà họ Kha không nhìn nổi nữa, tiến lên đỡ rượu giúp anh.

Mặc dù bọn họ không muốn em gái gả ra ngoài nhưng chú rể say bất tỉnh nhân sự thì người chịu tội lại là em gái nhà mình.

Màn đêm sắp buông xuống, mọi người ăn uống no say xong, giúp đỡ thu dọn xong xuôi rồi cũng rời đi.

Tần Nguyên Cửu đứng ngoài cửa, tiễn vị khách cuối cùng về, sau đó anh loạng choạng bắt đầu cởi quần áo ngoài sân, tắm nước lạnh, đánh răng thật kỹ để làm mùi rượu biến mất.

Nhìn cái bóng xinh đẹp phản chiếu lại bởi ánh nền mờ mờ trong phòng bên cạnh, khí nóng vừa hạ xuống lại bốc lên rồi.

Anh nhếch môi cười, tiến lên gõ cửa cộc cộc.

Kha Mỹ Ngu đang cười tủm tỉm, thu dọn quà mọi người tặng mình, trong mắt người khác, đồ thôn dân tặng không đáng tiền nhưng với cô mà nói, đồ ăn là đáng yêu nhất!

Trứng gà, mì sợi, rau khô, bột mì, gạo trắng, vân vân đều chạm trúng trái tim cô.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô xua tay, đưa tất cả đồ đạc vào không gian theo bản năng.

“Ai đấy?” Cô vừa hỏi vừa đi ra mở cửa.

“Người đàn ông của em.” Tần Nguyên Cửu hô.

Kha Mỹ Ngu bất ngờ mở cửa ra, không vui hỏi: “Anh uống say rồi à?”

“Muộn như vậy rồi, anh gõ cửa phòng em làm gì?”

Tần Nguyên Cửu chỉ cụp mắt nhìn cô, dáng vẻ nhập nhèm, hình như bị say không nhẹ.

“Này.” Kha Mỹ Ngu chọc lồng n.g.ự.c anh nhưng tay lại bị nắm lấy.

Tần Nguyên Cửu kéo người vào lòng mình, phủ lên đôi môi đỏ mọng mình khao khát đã lâu.

Kha Mỹ Ngu trợn to mắt, dùng hết sức vùng vẫy, hu hu, quả nhiên đàn ông đều không có gì tốt lành, uống chút rượu vào là quên hết lời lúc đầu nói.

Cô vùng vẫy ngày càng mãnh liệt, người đàn ông hơi giận dữ, giống như dùng hết tất cả sức lực, hận không thể nuốt cô xuống bụng.

Trong sự điên cuồng còn toát ra tình yêu quen thuộc, dùng cách hôn như thế để chứng minh gì đó...

Đầu óc Kha Mỹ Ngu trống rỗng, cô bị người ta công chiếm thành trì rồi.

Cả người mềm nhũn, đầu óc mơ màng, cảm giác được tay người đàn ông trượt xuống eo mình, Kha Mỹ Ngu tìm lại được ý thức, cô không khách sáo gì mà véo anh.

Tần Nguyên Cửu hừ một tiếng, tiếc nuối cắn cô một miếng rồi mới gục trên bờ vai của mỹ nhân, bình tĩnh lại.

“Anh đứng dậy đi.” Kha Mỹ Ngu nghiến răng, giận giữ gầm lên.

“Không.” Anh ôm chặt lấy cô: “Vợ anh vừa thơm vừa mềm, anh không đứng lên đâu!”

“Tần Nguyên Cửu! Anh đừng tưởng rằng uống chút rượu vào là có thể muốn làm gì thì làm.”

“Anh ôm vợ anh, có gì sai sao?” Tần Nguyên Cửu nhướn mày, đắc ý nói: “Anh không chỉ ôm đâu, anh còn quấn lấy vợ anh ngủ nữa, tổ chức cũng quản cái này sao?”

Nói rồi anh ôm ngang cô lên, tiến vào phòng, cái chân dứt khoát đá cửa đóng lại.

Chỉ là đến bên giường đất, anh đột nhiên lảo đảo, đè Kha Mỹ Ngu chặt chẽ dưới thân mình.

Tần Nguyên Cửu nghi ngờ ghé sát qua nhìn Kha Mỹ Ngu đang giận đùng đùng, anh chọc má cô: “Con cóc từ đâu đến thế này? Anh hôn một cái, em có biến thành công chúa xinh đẹp không?”

Nói xong, trong lúc Kha Mỹ Ngu đang thầm chửi mắng đủ kiểu, anh chậm rãi tiến lại gần, gần như vào lúc chạm lên, đầu Tần Nguyên Cửu ngoẹo sang một bên, anh ngủ mất rồi!

Kha Mỹ Ngu thở phào nhẹ nhõm rồi trợn mắt nhìn trần nhà, khóc không ra nước mắt.

Tất cả những gì cô có thể dựa vào, trước mặt một Tần Nguyên Cửu say khướt làm càn, không hề có chút ưu thế nào, cô chỉ còn lại phận làm cá thịt, mặc người bày bố…

Loading...