Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:11:37
Lượt xem: 91
“Ơ, bà nội, mẹ, để con ngủ thêm một lát nữa, trời còn tối mà.” Cô dùng thần thức liếc đồng hồ, mới ba giờ thôi...
“Ngu Bảo Nhi, ngoan nào, bình thường con muốn ngủ nướng thì ngủ, trong nhà có ai quản con sao? Nhưng hôm nay không giống thế, cô dâu phải dậy sớm, ngụ ý tốt lành!”
Kha Mỹ Ngu như không có xương sống, cô tiếp tục híp mắt, để mặc hai người lôi mình ra, tùy ý sắp xếp.
Mấy người làm tục chải tóc cho cô, sau đó trang điểm, kẻ mày, vẽ mắt rồi lại càm ràm chải đầu, đợi cô ngủ đủ giấc rồi hoàn toàn tỉnh lại, nhìn cái người như đi diễn hí khúc được gương phản chiếu lại...
Kha Mỹ Ngu lập tức không hài lòng, cô giơ tay, muốn dùng nước ấm lau đi.
“Đừng.” Bà nội nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Như này mới có tinh thần, nhìn đẹp lắm.”
Thím trang điểm cũng cười khen: “Cô dâu là người đẹp nhất tôi từng thấy đấy, khắp làng trên xóm dưới, trong suốt năm mươi mấy năm nay, trong cả năm mươi mấy năm sau nữa đều không có ai sánh được cháu đâu.”
“Mặc dù cô dâu trang điểm hơi đậm nhưng như vậy mới vui, người đứng từ xa xem lễ mới có thể nhìn rõ.”
Thấy thím kia biết khen người như thế, Kha Mỹ Ngu miễn cưỡng quay đầu, không để mình nhìn thấy bản thân xấu xí nữa.
Cô cúi đầu nhìn áo khoác thêu hoa mẫu đơn và phượng hoàng màu đỏ cùng với váy dài xếp ly, cô bất giác cảm thấy, tính cả hai kiếp thì hôm nay là lần đầu tiên cô kết hôn.
Một cảm giác chua xót, phức tạp từ trái tim dâng lên, cảnh tượng trước mắt Kha Mỹ Ngu đột nhiên mơ hồ.
Mắt cô khẽ chớp, một giọt lệ to như hạt đậu lăn xuống váy, thấm vào đóa hoa diễm lệ.
“Đứa nhỏ ngốc này, con khóc gì chứ.” Mẹ Kha nói thì nói thế nhưng bản thân cũng nghẹn ngào rồi: “Nhà mới cách nơi này rất gần, một ngày con về bảy, tám lần cũng được. Đợi lúc mẹ với bà nội con nấu gì ngon ngon mang cho hai đứa một phần, cơm canh cũng không kịp nguội.”
“Cháu lớn rồi, phải gả cho người ta, có gia đình của riêng mình, đây là chuyện vui, hôm nay chúng ta không ai được khóc.” Bà nội quay người, ngẩng đầu dụi mắt, hít hít cái mũi, sau đó bà ấy cười còn khó coi hơn là khóc.
Kha Mỹ Ngu vốn đang buồn lòng, thấy họ như thế, cô lại càng khó chịu hơn, cô òa lên khóc thành tiếng...
Ba người ôm nhau, người này khóc hăng hơn người kia, khiến cho tất cả mọi người đều tới.
Đám đàn ông nói hết nước hết cái, cuối cùng cũng dỗ được già trẻ mấy người nín không khóc nữa.
Kha Mỹ Ngu khóc nhòe hết lớp trang điểm, cô lại bị thím trang điểm kéo lại, dằn vặt một lúc.
Lúc này khách khứa cũng lục tục kéo đến rồi.
Năm giờ hai mươi mốt phút, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chiêng trống: “Chú rể đến đón dâu rồi!”
Trong sân ầm ĩ, ngăn cản đủ kiểu nhưng không có gì là kẹo hoa quả không giải quyết được.
Tần Nguyên Cửu dáng người cao lớn, thân thủ linh hoạt, dù cho đối mặt với mấy hàng anh ruột, anh họ đằng nội, anh họ đằng ngoại, anh cũng không hề nao núng, trực tiếp chạy vụt qua, trước sự kinh ngạc đến mắt chữ A, miệng chữ O của mọi người, anh đẹp trai ngời ngời chống lên bả vai Kha Nguyên Tuế, nhảy từ ngoài sân vào đến cửa sảnh chính.
Anh vén rèm cửa, nhìn Kha Mỹ Ngu đang phồng má ăn bánh hạt dẻ.
Người ta nói nhìn mỹ nhân dưới ánh nến, mỹ nhân càng thêm đẹp, nhưng mỹ nhân tham ăn này lại có một vẻ đẹp khác.
Cả đêm Tần Nguyên Cửu trằn trọc không ngủ được, tâm trạng hoảng loạn, căng thẳng, kích động, lúc này, mọi thứ đều biến mất gần như không còn. Mặc kệ là thời không có thay đổi hay không, cuối cùng cô cũng không hề thay đổi!
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vu Nhi, anh đến đón em đây.” Anh khàn giọng, không thể che giấu sự dịu dàng và tình yêu vô tận, giống như một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
Kha Mỹ Ngu không nhịn được rùng mình một cái, không nỡ buông bánh hạt dẻ xuống, cô nhíu mày, sững sờ nhìn anh chằm chằm.
Có thứ kỳ lạ nào đó xẹt qua đáy lòng cô cô, nhanh đến mức cô không kịp bắt lấy.
Kha Mỹ Ngu thoáng nhìn thấy đám người sắp tiến vào phòng, vô vội vội vàng vàng nhét nốt miếng bánh vào miệng, phồng má lên mai mấy cái, sau đó nghển cổ nuốt xuống bụng.
Tần Nguyên Cửu nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, anh tiến lên, đưa cô ly nước.
Kha Mỹ Ngu tu ừng ực mấy ngụm, thở dài một hơi rồi lầu bầu: “Trời vẫn còn tối đấy, các anh đến sớm thế làm gì? Bà nội với mẹ em chả cho em ăn cơm, đến cả một ngụm nước cũng không cho uống, nói cái gì mà cô dâu đi vệ sinh không may mắn...”
“Cái này có gì mà không may mắn, ăn, uống, đại tiểu tiện đều là trạng thái bình thường của đời người.”
Tần Nguyên Cửu nghe cô gái nhỏ oán giận, anh không nhịn được xoa đầu cô, kéo người ôm vào lòng, nhẹ nhàng lau vụn bánh bên miệng cô rồi dịu dàng an ủi:
“Hết cách rồi, người già luôn chú trọng mấy chuyện này.”
“Mọi người cũng muốn sau này chúng ta sống hòa thuận, hôm nay để đồng chí Kha nhà ta chịu ấm ức rồi, sau này, chúng ta bày nồi lẩu lớn trong sân, hoặc là làm một cái giá nướng thịt lớn, phục vụ em, sao nào?”
Kha Mỹ Ngu vui vẻ tận dụng giá trị hòa bình, cô ngoan ngoãn, không từ chối, chỉ nghi ngờ nhìn anh, sao hôm nay trùm phản diện khác thường thế nhỉ?
Sắc mặt Tần Nguyên Cửu đột nhiên lạnh xuống, anh ho nhẹ một tiếng: “Chủ yếu là anh cũng muốn ăn ké.”
Cô hừ một tiếng: “Em nói mà sao anh lại có lòng tốt thế được, hóa ra là công khai chiếm lợi của em!”
Cửa bị gõ bình bịch, đám đàn ông cười đùa rồi gào lên: “Thím, bọn cháu không giữ được cửa, cứ để chú rể vào động phòng thế ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-60.html.]
“Anh Nguyên, hôn rồi ngửi thôi là được rồi, đừng cởi quần áo thật, mọi người đang đợi đấy...”
Tần Nguyên Cửu vững như kiềng ba chân, anh nhìn Kha Mỹ Ngu chăm chú, vẻ mặt khó để phân tích.
“Mở cửa đi.” Kha Mỹ Ngu thấy là lạ, cô đẩy anh, yếu ớt nói.
Tần Nguyên Cửu đột nhiên cười khẽ, ghé sát lại, mút mạnh má cô một cái: “Nghe lời vợ đấy!”
Kha Mỹ Ngu tức giận lấy quả trong tay ném anh: “Tần Nguyên Cửu, tên khốn này!”
Cửa được mở ra, các chị, các tím không khách khí đẩy Tần Nguyên Cửu ra ngoài: “Không được, không đưa lì xì không cho đưa cô dâu đi...”
Mấy người thanh niên cường tráng lạ mặt phía sau Tần Nguyên Cửu lấy bao lì xì đỏ thẫm ra, ném vào trong phòng, nhân lúc các chị, các thím cúi người nhặt, họ hô lên: “Lão đại, mau cướp cô dâu đi!”
Tần Nguyên Cửu cười, cúi người, ôm ngang Kha Mỹ Ngu lên rồi đi ra.
Anh mạnh mẽ, lại rất biết né tránh, trước màn chắn cửa khiến phần lớn chú rể Hạ Hoa đau đầu, anh nhẹ nhàng bế cô dâu đi.
Đám đàn ông phía sau nhấc của hồi môn, đi một mạch theo đến cửa thôn.
Vừa rồi quá đông vui, mọi người không phát hiện ra đã có sáu chiếc xe máy màu xanh quân đội treo hoa lụa đỏ rực dựng ở cửa thôn tự bao giờ!
Mà lúc này, trên con đường ngoằn ngoèo trước cửa thôn có sáu chiếc xe đạp đang đến, dẫn đầu là Vu Kính Nguyên mặc áo xanh công nhân, mái tóc bị gió thổi tán loạn...
Mới sáng sớm Kha Mỹ Ngu đã làm xong nhiệm vụ hàng ngày rồi, lúc này cô đã đổi sang tư thái khác, thoải mái ngồi trên vai người đàn ông, ung dung đung đưa chân đầy vui vẻ.
Nhìn thấy Vu Kính Nguyên, cô giơ tay lên: “Hê lô, tôi nói sao mình lại không gả cho anh nhỉ, hóa ra là sự phô trương này của anh không xứng với phúc khí của tôi. Sáu cái xe máy, chắc chắn sẽ chạy nhanh hơn hai bánh xe đạp.”
Tần Nguyên Cửu nhéo cô.
Kha Mỹ Ngu đập vào cái tay làm loạn của anh: “Đừng đùa, bà cô em đây lần đầu tiên bị người ta từ hôn đấy.” Mặc dù do nguyên chủ nhưng chuyện này liên quan đến thể diện của thân thể.
“Đúng rồi, tôi, người đàn ông của tôi, còn cả năm anh trai tôi đều lên huyện thành học đại học, tốt nghiệp xong cũng chính thức thành người thành phố rồi. Haiz, bà nội tôi nói tôi là nữ vượng gia, ai cưới được tôi thì cả đời thuận lợi, nằm không cũng trở thành người chiến thắng.” Cô khoe khoang giơ tay lên, vẫy trên trái, vung bên phải, giống như biểu diễn vậy.
“Nhìn này.” Cô táo bạo vỗ đầu Tần Nguyên Cửu: “Tôi vừa lấy giấy đăng kí kết hôn với chồng tôi, người ta đã được tôi đưa tới đại học Bách Khoa trên huyện thành. Tiếc thật đấy, anh chỉ có thể đi lướt qua đại học Bách Khoa trên huyện thành thôi, sau này không biết là còn bỏ lỡ gì nữa...”
Vu Kính Nguyên nắm c.h.ặ.t t.a.y lái xe đạp, chuyện này huyên náo rất lớn, đương nhiên cũng xôn xao truyền đến trong huyện.
Mấy ngày qua, hôm nào mẹ Vu cũng càm ràm chuyện nhà họ Kha có bảy danh ngạch vào đại học Bách Khoa, chỉ cần để lại cho con trai bà ta một cái thôi, đợi hai năm, sau khi tốt nghiệp là có thể trực tiếp thăng chức thành giám đốc bộ phận rồi, còn có hy vọng cạnh tranh chức giám đốc nhà máy nữa.
Con người anh ta sợ nhất là bị so sánh, dù cho lúc đầu tâm trạng anh ta rất bình tĩnh.
Nhưng trong lúc nghe những lời càm ràm, trong từng ánh nhìn đồng tình và cái lắc đầu của hàng xóm cũng như đồng nghiệp, anh ta không khống chế được mà nghĩ, nếu như hôn sự của anh ta và Kha Mỹ Ngu thuận lợi tiến hành thì sẽ thế nào nhỉ?
Có phải thực sự đi theo quỹ đạo như Tần Nguyên Cửu, trở thành một sinh viên?
Chỉ cần trở thành sinh viên, sau khi tốt nghiệp, anh ta sẽ có tiền đồ rộng mở, nhưng bây giờ...
Vu Kính Nguyên nhìn Kha Mỹ Ngu dưới ánh bình minh tươi cười tùy ý, rạng rỡ như hoa đào, quốc sắc thiên hương, cảm xúc đố kỵ, hối hận giống như đạt lên đến đỉnh điểm, sau đó lại bị cưỡng chế đè ép xuống.
“Đồng chí Kha, thấy cô tìm được một nửa của đời mình, tôi rất vui.” Anh ta cười nhẹ rồi gật đầu: “Chúc cô hạnh phúc.”
Kha Mỹ Ngu quay đầu đi, không hổ là nam chính trong sách, kiềm chế, nhẫn nại, giỏi điều chỉnh cảm xúc, mạnh hơn loại người như Hoàng Phương Bân nhiều.
Ngược lại bản thân cô giống như tiểu nhân kiêu ngạo, mặt cô hơi sầm xuống.
“Đi thôi.” Tần Nguyên Cửu đen mặt, kéo cô một cái, trong tiếng kêu thảng thốt của cô, anh đặt cô lên trên xe.
Anh cúi đầu, buộc dây an toàn cho cô: “Đồng chí Kha, hôm nay em kết hôn với anh đấy.”
“Mặc dù hai chúng ta chỉ là hôn nhân ngoài mặt nhưng anh hy vọng chúng ta có thể trung thành với tổ chức, trung thành với hôn nhân, hửm?”
Kha Mỹ Ngu kinh ngạc trừng anh: “Em có phải con nít ba tuổi đâu mà thích lấy chuyện hôn nhân ra đùa cợt.”
“Kết hôn một lần là chịu đủ giày vò rồi, em không muốn trải qua lần thứ hai đâu.”
Tần Nguyên Cửu nghiêng đầu, không biết cố ý hay vô ý mà cánh môi quét qua má cô.
Kha Mỹ Ngu cắn răng thì thầm: “Đồng chí Tần, anh nói chúng ta là hôn nhân ngoài mặt, vì thế anh không thể có hành vi quá giới hạn, đây là lần thứ hai trong hôm nay rồi đấy.”
Anh lên xe, vặn ga rừm rừm một tiếng rồi cười chế nhạo: “Đồng chí Kha, bình thường em sơ múi anh không ít đâu, hôm nay anh lấy đủ cả chì lẫn chài, không quá đáng chứ?”
“Từ bé đến lớn, cái gì anh cũng chịu, chỉ chịu thiệt là không!”
“Chó cắn anh một cái, anh cắn lại nó sao?” Kha Mỹ Ngu khoan khoái hỏi, nói ra rồi, cô mới ảo não vỗ đầu, đây không phải đặt mình với chó ở chung một chỗ sao?
Tần Nguyên Cửu cong môi, lộ ra hàm răng trắng: “Anh sẽ lột da nó, ăn từng chút một...”
Cả người Kha Mỹ Ngu run lên: “Anh, anh ăn thịt chó thì nhìn em làm gì?”
“Không phải em hỏi anh sao?” Tay anh lại dùng sức, chiếc xe lao vút đi.