Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 56

Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:11:30
Lượt xem: 96

Kha Mỹ Ngu nhìn chằm chằm vào tám chữ “Hồ yêu quấy phá, nhà nát người vong” mà tức đến nghiến răng.

Trước có chị dâu nhỏ bị làm nhục, suýt nữa bỏ mạng nơi suối vàng, tình yêu ngọt ngào và màn báo thù làm người người sảng khoái của anh họ với chị dâu, sau là cốt truyện khô khan, một gậy phá vỡ phất cả.

Đúng vậy, Đào Vũ Sương trong câu chuyện có rất nhiều hành vi không đúng, phá vỡ quy tắc của nhân loại nhưng tội của chị ta không đáng chết, nhà họ Thang cũng không nên rơi vào kết cục bi thảm nhà tan cửa nát.

Nhưng Đào Vũ Sương là hồ tiên, đây là nguồn gốc của tội trạng.

Kha Mỹ Ngu đã hơi hiểu ra lời của Tiểu Vấn, bản thân cô tiếp nhận nhiệm vụ này tương đương với gánh theo phiền phức lên người.

Tuổi tác của chị dâu không nhỏ nhưng tâm trí lại non nớt, nghịch ngợm, ngây thơ, thích đối nhân xử thế theo quy tắc của chính bản thân mình. Dù cho Kha Mỹ Ngu giúp chị ta vượt qua kiếp nạn này, nhưng không ngăn được chị dâu tự mình chọc vào phiền phức, trời sinh nghịch ngợm!

Chậc, cô hơi nhíu mày suy nghĩ, trước mắt chỉ có hai cách giải quyết, một là nâng cao tu vi của chị dâu, không để yêu khí lọt ra ngoài, như vậy thì những người tu luyện kia không thể nào quang minh chính đại cướp đi mạng sống của chị ta!

Hai là, để anh họ biết chuyện này, lúc nào cũng bầu bạn bên cạnh chị dâu, không để chị ta làm ra hành vi nào quá kỳ lạ.

Đương nhiên, Kha Mỹ Ngu cảm thấy cách thứ hai tốt hơn một chút.

Cô lật ngọc giản trong không gian ra xem, bên trên, phần giới thiệu liên quan đến yêu ma, tinh quái cũng không nhiều lắm, nhưng lại hao tốn không ít trang để nói về linh thú.

Kha Mỹ Ngu nhớ tới Linh Thú thất vẫn được bản thân để không bấy lâu nay, cô mím môi, bắt đầu đọc về các loại ngọc giản liên quan đến linh thú.

Trong tu tiên giới thời thượng cổ, có một môn phái chuyên nuôi dưỡng linh thú gọi là Ngự Thú môn, vị đại tu này cũng là trưởng lão của Ngự Thú môn, am hiểu vẽ bùa và luyện đan dược, tự mình sáng tạo ra một hệ y phù!

Vân Mộng Hạ Vũ

Kha Mỹ Ngu lại gặm ngọc giản suốt năm ngày năm đêm trong không gian, chọn những thứ chị dâu dùng đến rồi nghiêm túc chuẩn bị kỹ lưỡng chi tiết.

Đợi cô mở mắt ra, trong sảnh chính chỉ còn các bác dâu, các mợ đang cười cười nói nói nhao nhao.

Kha Mỹ Ngu bất giác nhớ ra, ngày mai là ngày mình thành hôn, theo tập tục trong thôn, hôm nay là lễ nạp tài.

Đằng nhà trai sẽ đưa sính lễ đến cho nhà gái, lúc đi thì mang theo của hồi môn của đằng gái về.

Mặc dù mấy năm nay tổ chức tuyên dương bài trừ phong tục này, điều kiện cuộc sống của mọi người cũng rất gian khổ nhưng ở nông thôn vẫn kiên trì giữ vững phong tục đó.

Suy cho cùng người trong thành phố lấy chồng còn phải có đủ tam chuyển nhất hưởng* kìa!

*Tam chuyển nhất hưởng: tam chuyển gồm máy may, xe đạp, đồng hồ, nhất hưởng là radio.

Kha Mỹ Ngu vội vàng mở cửa sổ ra, dưới hiên đã có một hàng cháu đợi ở ngoài với gương mặt tươi cười.

Cô mím môi cười, đưa một túi kẹo quýt để bọn nhỏ chia nhau, sau đó đón lấy nước ấm mà cháu gái mang qua.

Rửa mặt xong, Kha Mỹ Ngu trang điểm, đầu tiên là mặc một chiếc áo lông cừu Đức để giữ ấm, sau đó mặc quần đen đơn giản, sơ mi trắng cổ xếp nếp, bên ngoài là chiếc áo len cổ V màu đỏ rộng rãi.

Cô dùng dây buộc tóc hoa nhí tết tóc từ đỉnh đầu xuống rồi hất sang bên phải, sau đó uốn tóc mái, cả người như một đóa mẫu đơn kiều diễm vừa hé nở, lại giống như ánh nắng đỏ hồng mới ló phía chân trời, tả bằng một chữ “đẹp” thôi thì quá mỏng manh, sáo rỗng, không có nội hàm.

Mọi người đều kinh ngạc đến không biết nói gì, lát sau, tất cả đều khen từ tận đáy lòng.

Đây là ngôi sao may mắn của nhà họ Kha, cũng là ngôi sao may mắn của thôn Lạc Phượng, cô còn là sinh viên huyện thành, tốt không ai bằng.

Bà cụ cười, kéo Kha Mỹ Ngu đến trước mặt, hiếm khi bà ấy ngắm cô một lúc lâu rồi than thở: “Bảo Nhi nhà ta lớn rồi, sắp phải gả cho người ta, xây dựng gia đình nhỏ rồi.”

Kha Mỹ Ngu chỉ nhìn qua là biết tối qua bà cụ không ngủ ngon, cô khẽ cười, rồi nhét một miếng đường mạch nha làm từ Tử Linh mễ vào miệng bà cụ.

“Con nhóc này cái tật cứ thấy người là nhét kẹo này đến bao giờ mới sửa được! Vừa sáng ngày ra đã cho bà cụ như bà ăn kẹo, chê miệng bà còn nhiều răng phải không?”

Bà cụ ghét bỏ nói nhưng mặt mày vui mừng không thôi.

Hết cách, bà cụ mới là cao thủ khoe khoang trong nhà, thấy thế, mọi người đều ngưỡng mộ, ghen tị không thôi.

Mà dưới mái hiên đám trẻ vừa đợi kẹo đến xong thì lũ lượt tản ra, như gà trống nhỏ khoe khoang trước mặt bạn bè thôn khác.

Mẹ Kha kéo Kha Mỹ Ngu vào bếp, nhét cho cô một bát mì kéo sợi nhỏ, bên trên còn có trứng chiên, lạp xưởng thịt heo rừng ngậy béo cay mặn thơm phức, một tí cải dầu trần xanh tươi giòn giòn, có cả lạc vụn mà cô thích ăn nhất, lại thêm một thìa tương ớt đỏ, thơm đến mức khiến cho lỗ chân lông người ta cũng toát ra khát vọng cuồng nhiệt.

“Mau ăn đi, trong nồi vẫn còn đó, lát nữa là Tiểu Tần đến nhà chúng ta rồi.” Mẹ Kha từ ái ngồi bên cạnh, nhìn cô, trong lòng cũng cảm khái không thôi, mấy ngày nay thu dọn đồ đạc cho con cái, bà thường xuyên đỏ mắt, gạt lệ.

Kha Mỹ Ngu ậm ừ một tiếng, ôm lấy cái bát, ngồi ăn từng miếng lớn ngon lành, chốc chốc lại gật đầu: “Mẹ làm mì kéo là ngon nhất, sau này con lên huyện thành học rồi, cơ hội ăn cũng ít đi.”

Cơm nhà nông thực sự có mê lực làm người ta rung động, hạnh phúc, hoàn toàn không phải thứ mà những món ăn có giá cao nhất ngưởng, bề ngoài ưa nhìn có thể so sánh.

“Nếu con thích ăn, mẹ sẽ làm nhiều lên cho con, vừa hay lúc con lên đại học, thời tiết cũng không nóng lắm, lúc kéo, bỏ ít nước hơn chút là có thể để con ăn được dăm ba ngày!”

Mắt Kha Mỹ Ngu sáng lên, cô được nước lấn tới: “Mẹ, sau này con bảo anh Cửu mang cho mẹ nhiều bột mì với gạo, mẹ làm nhiều nhiều lên cho con nhé, đợi đến trường học rồi, con cũng có thể làm quà tặng bạn học.

“Còn có phần của anh Cửu nữa! Anh Cửu trai tráng khỏe mạnh, ăn cũng nhiều lắm.”

Mẹ Kha dở khóc dở cười, gật đầu: “Con ấy, lúc nào mới có thể trưởng thành đây, trong lòng, trong mắt toàn là ăn. Mặc dù nói ăn được là có phúc nhưng sau này con gả cho người ta rồi, phải học cách chung sống hòa bình với Tiểu Tần, đừng có nóng nảy, trẻ con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-56.html.]

“Có chuyện gì thì về nhà nói với bà, với mẹ, đừng giấu nhẹm trong lòng. Dù cho sau này con có chị dâu rồi, cha mẹ với ông bà nội con vẫn thương con nhất, sẽ không để con phải chịu ấm ức đâu!”

Kha Mỹ Ngu bĩu môi, đỏ mắt: “Mẹ, hôm nay là ngày vui mà, mẹ có thể đừng nói mấy lời khiến người ta rơi nước mắt không?”

Mặc dù cô sống lại mới chưa đầy một tháng nhưng cô không có chút khoảng cách nào với người nhà họ Kha, tình thân sâu nặng khiến trái tim hoảng hốt của cô được an ủi, giống như chim di cư tìm về tổ, yên bình rồi, có được sự quan tâm và cảm giác thuộc về!

“Được rồi, là lỗi của mẹ.” Mẹ Kha vội nói: “Mau ăn đi, nếu không mì trong nồi sẽ nở ra hết đấy.”

Kha Mỹ Ngu xì xụp một miếng, tươi ngon, thơm, mặn, cay, đủ mọi vị, vô cùng ngon.

Tốc độ của cô rất nhanh nhưng không trì hoãn lại việc cô nhai kỹ, đợi ăn xong, cô lại quét sạch non nửa nồi mì còn lại, sau đó thỏa mãn lau miệng, uống một cốc nước mật ong.

Ngoài sân đột nhiên ồn ào hẳn lên, một âm thanh ầm ĩ vang lên, kèm sau đó là tiếng chiêng trống vui vẻ: “Chú rể đến rồi!”

Kha Mỹ Ngu hiếu kỳ thò đầu ra hóng chuyện nhưng lại bị mẹ Kha ấn trở lại.

Cô vô tội, ấm ức chớp mắt.

Mẹ Kha bất đắc dĩ vỗ đầu cô: “Con là cô dâu, ở trong phòng nghe tiếng ồn ào là được rồi. Con thấy cô dâu nhà ai xắn tay áo, đứng giữa đám người hóng chuyện chưa?”

Chủ yếu là cô dâu đều xấu hổ không dám gặp người, nhưng đứa nhỏ nhà mình lại mang dáng vẻ hồn nhiên vô tội, không thèm lo lắng gì.

“Thôi bỏ đi, dù sao thì ngày mai con cũng phải gả cho người ta rồi, để Tiểu Tần lo lắng vậy.”

“Mẹ.” Kha Mỹ Ngu không vui: “Con còn là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ đấy, có ai ghét bỏ con như mẹ sao?” Cô rất thông minh mà!

“Vâng, con là áo bông nhỏ tri kỷ, chẳng qua chỉ hơi lọt gió thôi.” Mẹ Kha cười: “Này, ăn táo khô đi, để mẹ ra xem bà ngoại con tới chưa. Mẹ thấy con với chị dâu nhỏ của con nói chuyện cũng hợp nhau lắm, đợi lát nữa để con bé vào chơi với con nhé.”

Kha Mỹ Ngu bị nhét cho một hộp táo đỏ, lạc, phỉ, còn có cả long nhãn khô không biết mua ở đâu, ồ, gộp tất cả lại là “sớm sinh quý tử”?

Có điều cô cũng thích ăn các loại hạt, hoa quả với quả khô nữa, vừa g.i.ế.c thời gian, vừa thỏa mãn dục vọng ăn uống, đây là lựa chọn tốt nhất.

Không cho cô ra ngoài xem thì cô dùng thần thức đi hóng, có gì to tát đâu.

Hôm nay Tần Nguyên Cửu mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen, trong đám đàn ông bê sính lễ, anh cực kỳ nổi bật, vô cùng anh tuấn, đĩnh đạc.

Lồng n.g.ự.c anh cài một bông hoa đỏ rất lớn của chú rể, màu đỏ kia đã phá vỡ sự lạnh lùng trên khuôn mặt anh, lông mày, mắt và cả môi lộ ra niềm vui nhàn nhạt.

“Ngày nay và mai vất vả cho mọi người rồi, tối mai sẽ có đủ đồ ăn, rượu và thịt.” Anh cao giọng hô một tiếng.

Mọi người hưng phấn đáp lại.

Bởi vì Tần Nguyên Cửu bị phạt đến đây, họ hàng thân thiết đều không có, vì thế người đến giúp đỡ anh đều có quan hệ khá tốt với nhà họ Kha. Mà người nhà cô dâu trong sân nhà họ Kha, chỉ tính nguyên đám anh trai của Kha Mỹ Ngu thôi cũng đủ nhiều rồi.

“Chú rể đến cửa tặng lễ!”

Cửa lớn nhà họ Kha được đóng lại, các anh trai giữ trước cửa, dùng thân hình chắn lại đám người bên ngoài đang muốn xông vào.

“Có lễ gì? Lễ không nặng, không cho mở cửa.” Đám đàn ông, phụ nữ trong cửa hét.

Người bên ngoài cười lớn rồi đồng loạt báo cáo: “Máy may, xe đạp, đồng hồ, radio đều đủ cả!”

Đồng hồ đã được Kha Mỹ Ngu đeo trên tay, xe đạp với radio, máy may ở bên ngoài.

“Chưa đủ, những thứ đó chẳng hiếm lạ gì, còn có gì khác không?”

“Có chú rể, có tính không?”

Mọi người cười phá lên: “Nói như thể nhà người khác không có chú rể ấy, đổi thứ khác!”

“Không thể đổi chú rể đâu...”

Cũng không biết là ai ở bên ngoài trêu chọc khiến cho mọi người cười vang trời.

“Ti vi mười bốn tấc? Chú rể nói, mau để các anh trai của cô dâu mở cửa, mọi người đều có thể vào nhà xem ti vi!”

Người trong sân sửng sốt, sau đó mừng phát điên, chẳng cần biết cậu là ai, đám phụ nữ tiến lên, đẩy hết đàn ông nhà họ Kha với nhà họ Thang sang một bên.

Cửa được mở ra dễ dàng như thế...

Đám đàn ông mang sính lễ đến hét lên rồi nhấc đồ vào, ngoại trừ mấy lễ thường có ra, còn có một chiếc hộp các tông với hình ti vi minh họa, phía sau còn có sáu chiếc hòm gỗ nặng trịch.

Đặt sính lễ vào trong sân, bọn họ bóc chiếc hộp các tông, một vật mới tinh, sáng bóng lộ ra.

Thứ đồ trong chiếc hòm đỏ cũng khiến người ta thấy mới lạ không thôi, thế mà lại là vải với đủ màu sắc, chất liệu, quần áo bốn mùa được may sẵn đầy thời thượng, ưa nhìn, giày, khăn quàng, túi, gang tay, trang sức, sách, đồ dùng thường ngày, vân vân..

Chị dâu nhỏ chạy bình bịch qua, cười, ghé sát vào Kha Mỹ Ngu: “Chồng em chu đáo quá, thế mà chuẩn bị đủ lược, gương, cân, kéo, thước đo, giày thêu hoa trong lễ nạp tài!”

“Đều ngụ ý vợ chồng bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm, vinh hoa phú quý. Có thể thấy cậu ta thật lòng với em đấy.”

Loading...