Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 451: Kết
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:54:17
Lượt xem: 58
Sau khi tiễn đoàn du khách đầu tiên, họ cũng không nghỉ ngơi mà tiếp tục đón đoàn khách thứ hai.
Không hề buồn chán hay mất kiên nhẫn, các hướng dẫn viên cảm thấy sau bao vất vả, nghề này đã trở nên quen thuộc, là một thành tựu không thể phai mờ, là bước quan trọng để họ tự hào giới thiệu vẻ đẹp của Hạ Hoa với thế giới!
Ông bà nội Kha cũng có nhiệm vụ riêng.
Họ đã uống thuốc minh mẫn, cơ thể cũng được điều dưỡng. Bộ não của họ khá tốt, tuy không đến mức nhìn qua là nhớ, nhưng vẫn có thể so sánh với những người trẻ tuổi.
Hai ông bà có những yêu cầu khắt khe với bản thân, không ngại vất vả để được đào tạo làm hướng dẫn viên cùng với những người trẻ. Đợi sau khi công ty du lịch Hạ Hoa khai trương, họ liền liên hệ với các viện dưỡng lão.
Họ đích thân đưa người già đi chơi, vì những người lớn tuổi sẽ có chủ đề nói chuyện chung. Mỗi lần cũng không cần chạy quá nhiều, chỉ cần đi một hai danh lam thắng cảnh, lần sau có cơ hội sẽ đi những địa điểm còn lại.
Qua lại nhiều lần, hai ông bà đã làm quen được rất nhiều bạn tốt.
Công ty du lịch đã bước vào giai đoạn chính thức, quả nhiên chi phí xây dựng đã được thu hồi trong vòng hai năm, lương của nhân viên cũng được tăng lên gấp đôi.
Nhân dịp đầu năm, Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến tổ chức tiệc tất niên cho công ty của mình, đồng thời đưa ra nhiều phúc lợi khác nhau để khen thưởng cho nhân viên. Cái gì mà rút thăm trúng thưởng, các giải thưởng lớn bao gồm tivi, máy may, xe đạp, máy ghi âm, đồng hồ... Thậm chí, giải đặc biệt cũng là bộ quà tết bao gồm kẹo, mứt, các loại hạt,...
Cái gì mà bắt tiền, đổi tiền giấy thành vé, mỗi lần sẽ tạo thành một nhóm, các nhân viên phải vắt óc để kiếm được nhiều tiền hơn...
Bất kể có thắng hay không, mỗi nhân viên ngoài quà tết ra, còn được tặng một bao lì xì dày màu đỏ!
Mọi người lập tức phấn chấn tinh thần, càng công nhận đơn vị của mình hơn.
Cái lạnh mùa xuân vừa trôi qua, Kha Mỹ Ngu lặng lẽ gọi điện cho trưởng thôn thôn Lạc Phượng.
Trưởng thôn hưng phấn gật đầu như gà mổ thóc: "Được, được, ừm, cháu yên tâm, chú biết…"
Ông ta cúp máy, mở thiết bị, bắt đầu phát thanh trước ánh mắt tò mò khó hiểu của mọi người: "Alo alo alo, người dân trong thôn xin chú ý..."
Để thể hiện sự trang trọng, ông ta lặp lại mỗi câu ba lần, đủ để thu hút sự chú ý của cả làng.
Hiện tại thời tiết đã ấm lên, vụ mùa cũng vừa trôi qua, trong thôn có chuyện gì lớn mà trưởng thôn phải hô hào trên loa phóng thanh như vậy?
"Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ Ngu Bảo Nhi ở thủ đô…"
Vừa nghe thấy vậy, mọi người không chỉ vểnh tai lên nghe, mà chân còn không tự chủ đi về phía chi bộ thôn.
Đây là những đứa trẻ may mắn bước ra khỏi thôn bọn họ, nhưng sau khi rời đi vẫn không quên bọn họ.
Những hạt giống năng suất cao được gửi về từ thủ đô, chỉ cần mất một hai năm, nhà ai cũng được ăn gạo và bột mì!
Nếu không phải tổ chức không cho phép, họ đã dựng một tấm bia dâng ba nén nhang mỗi ngày cho Ngu Bảo Nhi.
Ngu Bảo Nhi gọi đến, đã vậy còn được trưởng thôn dùng loa phát biểu, nhất định sẽ là chuyện tốt. Mặc dù vẫn chưa biết là chuyện gì, nhưng trên mặt mọi người đều nở nụ cười tươi.
"Tất cả người già trên sáu mươi tuổi đăng ký hộ khẩu trong thôn, nếu như chân tay còn linh hoạt thì hãy thu dọn đồ đạc rồi đợi ở nhà. Ngày mai sẽ có xe buýt đến đón mọi người đi thủ đô..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cái gì?
Mọi người đều sửng sốt, nghe trưởng thôn đọc đi đọc lại trên đài, có cảm giác tai mình đã bị ảo giác.
Họ không khỏi bàn tán xôn xao, xác nhận với người xung quanh mình không nghe lầm. Trưởng thôn hiểu rõ người dân trong thôn, nên tiếp tục nói: "Không lầm đâu, Ngu Bảo Nhi đã gọi điện nói muốn cho những người lớn tuổi đến thủ đô xem thử cuộc sống của các quý tộc trước đây, xem thử sự phồn hoa của thủ đô Hạ Hoa chúng ta, bày tỏ lòng kính trọng với vị chủ tịch vĩ đại...
Ngu Bảo Nhi nói chỉ có những người lớn tuổi tay chân linh hoạt, cơ thể khỏe mạnh, tự chăm sóc được cho bản thân mới được lên xe. Lúc đó trên xe sẽ có bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho mọi người. Nếu không đủ điều kiện, mọi người cũng đừng chán nản, sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn..."
Người dân trong thôn liên tục gật đầu. Đúng là như vậy, bọn họ sẽ không vì mình không được đi, mà ghi thù người khác.
Mọi người vẫn cảm thấy không chân thực, giống như đang lơ lửng trong một giấc mơ.
Ngày hôm sau thực sự có hai chiếc xe buýt hai tầng khí thế đậu ngay bên cạnh tỉnh lộ. Hai bác sĩ đi cùng đã khám cho những người cao tuổi, đồng thời kiểm tra thông tin danh tính của từng người, để xác định số người cuối cùng sẽ đến thủ đô.
Bởi họ đều là người già, nên dù bây giờ cơ thể có khỏe mạnh, chân tay linh hoạt, nhưng thể lực vẫn không so được với người trẻ.
Đi cùng còn có ba người đàn ông và ba người phụ nữ trung niên, cùng với bốn học sinh cấp ba có thành tích tốt. Khi chăm sóc người già, cũng sẽ mở rộng được kiến thức.
Mọi người nhìn mà ghen tị, trong lòng quyết định phải thể hiện thật tốt, cố gắng để được chọn vào lần sau.
Bọn trẻ cũng thầm hạ quyết tâm học hành chăm chỉ.
Tất nhiên, Kha Mỹ Ngu cũng mang rất nhiều quà đến cho người dân trong thôn, tất cả đều là đặc sản của thủ đô. Ngoài ra, cô còn gửi một hộp đồ lớn cho trưởng thôn, trong đó viết nhiều trường hợp giúp cả thôn trở nên giàu có, cùng với nhiều cuốn sách chuyên môn khác nhau.
Người dân trong thôn rất biết ơn cô.
Đây là lần đầu tiên các ông bà cụ xa nhà như vậy, họ mặc bộ quần áo lành lạnh nhất, tươm tất nhất và sạch sẽ nhất của mình. Họ vừa vui mừng, vừa háo hức, vừa sợ hãi. Vừa lên xe đã thấy đủ thứ mới lạ, liên tục chạm hết chỗ này đến chỗ khác.
Mỗi xe có một tài xế, một bác sĩ, ba hướng dẫn viên và một thợ chụp ảnh đi theo. Các hướng dẫn viên thay phiên nhau giới thiệu cảnh quan trên đường đi, đồng thời kể những câu chuyện thú vị khiến chặng đường dài trở nên ngắn ngủi.
Giống như chỉ sau vài giấc ngủ và vài món ăn ngon, mọi người đã đến thủ đô!
Ông bà nội Kha đã chờ từ sớm, nhìn thấy những người bạn già của mình thì lập tức xúc động bật khóc, trao cho nhau những chiếc ôm chào hỏi.
Hai ông bà cụ có một cô cháu gái đầy tự hào, ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu hãnh diện dẫn bạn bè đi một vòng thủ đô, thưởng thức nhiều món ăn ngon. Lúc về nhà, người nào người nấy đều xách túi lớn túi nhỏ.
Họ giống như đang dạo chơi trong mơ, từng phút từng giây đều bị bao trùm trong sự hoài nghi. Khi trở về thôn, trải nghiệm một tháng này sẽ trở thành kỷ niệm sâu sắc đẹp đẽ nhất đời họ!
Như vậy cũng đủ để họ khoe khoang với con cháu và người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-451-ket.html.]
Bởi vì những người già này trở về, trạng thái tinh thần của cả thôn đã thay đổi. Họ là thôn gần thủ đô nhất trong toàn tỉnh và thành phố, mỗi hộ gia đình đều có phù hiệu, tranh ảnh và đồ sứ mang từ thủ đô về. Ai cũng đã nếm thử món lvdagun, kẹo hồ lô, vịt quay,...
Với những cuốn sách và tài liệu dạy kèm Kha Mỹ Ngu gửi trong mỗi học kỳ, trẻ em trong thôn đã được tiếp thêm động lực đến thủ đô học tập. Đứa nào cũng như được lên dây cót, đột nhiên lao đầu vào việc học, thi đua với nhau không ngừng gia tăng điểm số. Bọn chúng học từ thôn lên tỉnh, rồi lại vào cấp ba của tỉnh, cuối cùng được nhận vào đại học ở thủ đô!
Vài năm sau, đám học trò của Kha Mỹ Ngu đã tốt nghiệp, phân tán đi khắp cả nước. Họ tiếp tục thu nhận học trò, truyền bá những gì đã học được.
Vì cha được chuyển tới miền nam, bánh bao nhỏ Lư Việt Hải năm ấy đã bị ném vào quân doanh huấn luyện trong kỳ nghỉ đông hè. Cậu ấy vẫn luôn không có thời gian đến thủ đô chơi với Kha Mỹ Ngu, nên chỉ có thể trao đổi thư từ với cô.
Giờ đây, bánh bao nhỏ đã trở thành một thanh niên tuấn tú, được nhận vào trường quân đội thủ đô với thành tích xuất sắc. Cậu ấy mặc một bộ vest màu xanh lá thẳng thớm, tay xách hành lý háo hức gõ cửa nhà họ Kha.
Người mở cửa là một cô bé mặc quần áo màu hồng, môi đỏ răng trắng mày cong, trông vô cùng giống Kha Mỹ Ngu lúc trước.
Lư Việt Hải bỗng nhiên đỏ mặt, nhưng làn da lúa mì không lộ ra bên ngoài, lạnh lùng gật đầu nói: "Xin chào, cho hỏi đây có phải là nhà dì Kha Mỹ Ngu không?"
"Mẹ, có chú nào tìm mẹ…"
Lư Việt Hải lập tức sầm mặt, nghiến răng nhấn mạnh: "Không phải chú, mà là anh!"
Đột nhiên, một cô bé giống hệt thò đầu ra nói: "Này, chú đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng đã lớn như vậy, sao lại giả vờ nhỏ tuổi?"
Lư Việt Hải nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, hai cái miệng nhỏ dễ thương thế này, nhưng nói chuyện hơi khó chịu quá đi?
Kha Mỹ Ngu bước ra, nhìn thấy ba người đang nhìn nhau thì cười kéo hai cô con gái đi, nhiệt tình nhìn cậu ấy: "Không tệ nha, lúc trước là bánh bao trắng nõn, bây giờ lộ ra nhân mè hay sao mà đen như vậy?"
Lư Việt Hải cong môi, vẻ mặt lạnh lùng biến mất: "Chị gái xinh đẹp, sao lại nói em như vậy?"
Quả nhiên là ba mẹ con, nói chuyện khó chịu giống hệt nhau!
Kha Mỹ Ngu cười bảo cậu ấy vào nhà, trêu ghẹo hỏi: "Chị nhớ khi còn nhỏ, em đã đòi chị sinh cho em một cô vợ nhỏ. Mấy năm trước em cũng viết thư hỏi về chuyện này."
Nói đến chuyện này, Lư Việt Hải tức giận, không rơi nước mắt nói: "Chị, lẽ ra chị phải gửi ảnh cho em. Bạn bè của em đều biết em có một cô vợ nhỏ, nhưng em không biết họ là chị em sinh đôi, vậy ai mới là vợ của em đây?"
Kha Mỹ Ngu cười xấu xa: "Con gái chị còn nhỏ, em đừng sốt ruột, cứ đến trường học tập rèn luyện chăm chỉ, mọi chuyện đều tùy duyên..."
Lư Việt Hải nhìn cô, rồi lại nhìn cặp song sinh hoạt bát xinh đẹp. Cậu ấy là người mê sắc đẹp, hừ một tiếng nói: "Như vậy không được, đó là người vợ mà em đã chọn từ nhỏ. Làm sao có thể nói không cần là không cần?
Cùng lắm thì em… em nhắm mắt chọn bừa một người?"
Kha Mỹ Ngu bật cười, vỗ đầu cậu ấy nói: "Em nghĩ mình là Trư Bát Giới à? Lại còn nhắm mắt chọn bừa nữa chứ?"
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cậu ấy, Kha Mỹ Ngu cười nói: "Sau khi em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ bàn bạc nghiêm túc về chuyện này. Trước đó, em sẽ là anh trai của bọn chúng!"
Lư Việt Hải ủ rũ đáp vâng.
Ứng Yến đang đeo cặp kính viền bạc, nhìn vào chiếc laptop cồng kềnh trong tay, nhướng mày nói: "Muốn cưới con gái anh, thì phải đánh anh trước!"
Kha Mỹ Ngu chọc vào người anh: "Lẽ nào mỗi lần có người đến cầu hôn con gái anh đều phải làm vậy sao? Anh muốn con gái mình làm ni cô à?"
Ứng Yến mím chặt môi: "Anh chấp bọn họ một tay!"
"Một ngón tay của anh cũng mạnh hơn người khác rồi." Kha Mỹ Ngu nhướng mày nói: "Thế nào, ở nhà có em rồi vẫn chưa đủ sao?"
Ứng Yến lập tức cười nắm lấy cô: "Cũng đúng, một mình em thôi đã đủ làm khổ anh rồi. Đợi con gái tốt nghiệp đại học, anh sẽ lập tức đóng gói giao cho người ta!"
Sự gấp gáp này khiến cho hai cô bé miễn cưỡng ôm họ như mấy chú cún con.
Ba cậu bé đẹp trai, giống nhau đến bảy tám phần mỉm cười nhún vai bất lực. Phụ nữ đúng là không biết suy nghĩ, khi nào mới thôi cái trò ghen tị này đây?
Ai bảo cha chỉ có một người, các cô chia không đủ. Còn bọn họ vừa hay có ba người, mỗi người chiếm một người, nhưng chưa từng để ý điều đó...
Trong một cửa hàng quần áo ở chợ đầu mối thủ đô, một người phụ nữ đầu tóc rối bù đang đờ đẫn đạp máy may.
Đài phát thanh rè rè đang phát một chương trình, vậy mà lại là chương trình học ngoại ngữ được phát hai năm một lần, người dẫn chương trình là cô giáo Tiểu Kha!
Người phụ nữ mím chặt môi, rõ ràng cô ta có cơ hội làm lại từ đầu, tại sao mười mấy năm qua vẫn mơ hồ như trước?
Tại sao cô ta lại mù quáng cướp lấy một người đàn ông đã có hai đời vợ và ba đứa con?
Người đàn ông này thoạt nhìn thì cũng có năng lực, nhưng dù có năng lực đến đâu thì cũng chỉ dừng ở quy mô nhỏ mà thôi. Xem thường công việc nhà trường giao, làm được hai năm thì nghỉ việc. Lần nào cũng nói như rồng leo, mà làm như mèo mửa, đầu tư rất nhiều tiền nhưng thu lại không bao nhiêu.
Lúc đó cô ta cũng không nhận ra có gì bất thường, đầu tư vào bất động sản trở thành người đi thuê là điều khả thi 100%. Thế nhưng, những căn nhà họ mua hoặc là nhà ma, hoặc là đang tranh chấp quyền sở hữu, nên đành giải quyết với giá thấp. Không những không kiếm được tiền, mà còn tiền mất tật mang.
Bán đồ điện thì bị kiểm tra rồi niêm phong giữa chừng...
Cửa hàng mở ở nhà thì bị nhà ngoại tiếp quản vì cô ta bầu bì...
Ba đứa con trước của Vu Kính Nguyên không thân thiết với cô ta, lại bị mẹ Vu dạy dỗ, nên vô cùng căm ghét cô ta. Khi đó cô ta hết lòng vì Vu Kính Nguyên, bày ra rất nhiều âm mưu, nhân lúc chưa có kế hoạch hóa gia đình, cô ta đã mang thai hai lần, mỗi lần đều là song sinh.
Gia đình có bảy đứa con, tất cả đều sống ở thành phố, chi phí học tập và ăn uống không phải là một con số nhỏ.
Hai vợ chồng đã thử sức với nhiều việc làm ăn, cuối cùng lại nhận ra bản thân không phù hợp. Họ chỉ có thể ổn định cuộc sống với vị trí chủ nhiệm nhỏ bé trong một nhà máy, trong khi người còn lại mở cửa hàng quần áo ở chợ đầu mối. Cả đời họ đã được định sẵn là những kẻ tầm thường, không cam tâm và thất vọng!
Nếu như… nếu như được sống lại lần nữa, cô ta nhất định sẽ không tranh giành đàn ông với chị họ, cũng sẽ không ghen ghét đố kỵ hay hận thù chị họ, mà sẽ toàn tâm toàn ý nịnh nọt chị họ.
Tin tưởng với tính tình của chị họ, chắc chắn sẽ đối xử với cô ta rất tốt. Cho dù chỉ là những thứ thừa ra, cũng đủ để cô ta sung sướng cả đời, không còn phải làm việc tối tăm mặt mày nữa!
Nghe giọng nói vui tươi tràn đầy năng lượng của người phụ nữ trong đoạn ghi âm, Kha Ân Thục mỉm cười, như thể trong đầu đang luyện tập trước cho một cuộc sống mới.
Cô ta được giới thiệu vào đại học cùng với chị họ, rồi lại được đến thủ đô học nghiên cứu sinh. Sau đó được phân công công việc, giúp chị họ mở trường đại học dành cho người lớn tuổi, viện dưỡng lão, rồi từ chức làm hướng dẫn viên du lịch...
Nhưng trong lúc lơ đãng, tay cô ta đã bị kim khâu trên máy may đ.â.m vào. Máu tươi chảy xuống từng giọt từng giọt, đưa cô ta trở về thực tại. Đời này làm gì có nhiều chữ nếu như vậy!