Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 446
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:54:09
Lượt xem: 12
Tuy bọn họ đã được coi là vợ chồng già, nhưng vẫn thể hiện tình cảm gắn bó keo sơn nhiều năm.
Chỉ cần luôn nhìn cô, nghe tiếng cô ríu rít bên cạnh, cuộc đời anh mới coi như trọn vẹn.
Kha Mỹ Ngu đắc ý chia sẻ với anh câu trả lời mình vừa nghĩ ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Em đang phát sầu vì không biết sắp xếp công nhân như nào. Em mở công ty du lịch chứ không phải tổ chức từ thiện, người em cần nhất không phải là những người chịu thương chịu khó mà là những hướng dẫn viên du lịch thân thiện, có học thức, giao tiếp tốt.
Hầu hết họ đều không giỏi ăn nói, có thể không giới thiệu được nhiều về các điểm du lịch, truyền đạt cho khách du lịch về những câu chuyện dân gian, thì saocông ty du lịch có thể làm ăn phát đạt và tạo dựng được danh tiếng?
Hơn nữa, muốn thành lập một công ty du lịch cũng cần có một khoảng thời gian nhất định. Trong khoảng thời gian này, em không thể trả tiền vô ích cho người khác mà? Và em cũng không biết khi nào mình mới có thể kinh doanh.
Giờ nghĩ lại, em định cung cấp dịch vụ du lịch dây chuyền, từ khi xuống tàu cho đến khi khách du lịch rời đi, chúng ta chịu trách nhiệm về mọi việc trong khoảng thời gian đó!
Vì vậy, mặc dù những nhân viên này không thể làm hướng dẫn viên du lịch, nhưng chúng ta là một công ty du lịch lớn, cần nhiều nhân tài làm dịch vụ khác. Có những nhân viên này thực sự sẽ giúp em tiết kiệm rất nhiều công sức.”
Mắt Kha Mỹ Ngu sáng ngời nói: “Công ty du lịch nhất định sẽ có khách sạn riêng, họ có thể làm đầu bếp, bồi bàn trong khách sạn. Sau đó, em sẽ mở một số phố đi bộ đặc biệt xung quanh các điểm du lịch. Bọn họ có thể làm việc cho mình hoặc thuê cửa hàng, nhập hàng của chúng mình…”
Ứng Yến nghe xong thỉnh thoảng gật đầu nói: “Nếu không có đủ tiền thì cứ nói với anh. Ngành du lịch kiếm tiền rất nhanh, chỉ cần có dịch vụ đúng lúc, về cơ bản là có thể thu hồi vốn sau vài năm, sau này tất cả thu nhập đều là lợi nhuận!”
Kha Mỹ Ngu không thể ngồi yên, cô vừa cầm áo khoác vừa mặc vào, cô nói: “Em không nói với anh nữa, em phải đi làm thủ tục và đất đai rồi liên hệ trực tiếp với người ta để làm việc nữa!”
Cô ngẫm nghĩ, cũng giống như xưởng dệt được viện dưỡng lão mua lại, công nhân thường ở nhà chờ sắp xếp bàn giao.
Thật vô nghĩa khi các nhà máy hóa chất hoạt động kém hiệu quả mà họ vẫn tiếp tục nhận lương ngay cả khi không làm việc.
Chỉ cần Kha Mỹ Ngu nhận đất và tiếp nhận nhân viên của đơn vị ban đầu trên đất thì về cơ bản sẽ không có vấn đề gì. Ai cũng muốn coi cô như thần tài, sợ cô đổi ý, năng suất làm việc trước nay chưa từng có, thậm chí có người phụ trách hướng dẫn cô làm thủ tục.
Cô không phải là người hay chần chừ, sau khi thăm dò thủ đô, giải quyết vấn đề nhân viên, liền lập tức bắt tay vào mở công ty du lịch!
Ở thủ đô có rất nhiều địa điểm du lịch, riêng các di tích văn hóa cũng có cả một vùng, tham quan quá nhiều dễ bị mỏi mắt, cho rằng tất cả đều giống nhau, khách du lịch sẽ cảm thấy bản thân xài tiền vô ích.
Kha Mỹ Ngu đã thiết lập nhiều địa điểm bắt mắt tùy theo từng địa điểm du lịch, theo lời của thế hệ sau, đó là nơi những người nổi tiếng trên mạng nhất định phải check-in!
Sau khi hoàn tất các thủ tục, chỉ còn lại công việc tỉ mỉ, ông bà nội Kha không thể ngồi yên mà bận rộn làm việc với cháu gái.
Kha Mỹ Ngu vẫn tìm đến đội thi công xây dựng viện dưỡng lão trước đây.
Đội thi công ban đầu do Ứng Yến sắp xếp, nhưng bây giờ công việc khởi công ít hơn, cũng không có đủ quan hệ nên từ khi bắt đầu xây dựng đến nay vẫn chưa tìm được công việc nào, hiện tại họ hơi lo lắng vì công việc nhàn rỗi này!
Bây giờ dự án lớn này đã đến, mọi người đều vui mừng đến mức muốn bắt tay vào làm việc ngay.
Công việc của Kha Mỹ Ngu lần này quá lớn, một đội thi công không thể đảm đương hết nên cô đã tìm thêm một vài người làm việc.
Hiện tại ông nội Kha đã học đi xe ba bánh, hàng ngày đều chở vợ đi kiểm tra từng công trường và mang đồ ăn, nước uống cho công nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-446.html.]
Thời tiết tháng ba vẫn chưa ấm lên, mọi người sợ làm việc ra mồ hôi khiến quần áo ướt sũng, thế nên khi đến công trường, trước khi làm việc đã cởi áo khoác ra. Lúc này được thưởng thức một bát canh xương với vài lát gừng là thoải mái nhất.
Trong nhà không thiếu đồ ăn, bà cụ lại hào phóng hơn trước rất nhiều, biết hy sinh việc nhỏ để lấy việc lớn, canh xương, canh gà, canh cá đều là những món không cần nhiều nguyên liệu nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được cảm xúc.
Vì được chủ nhà quan tâm nên các công nhân cũng sẽ làm việc chăm chỉ.
Kha Mỹ Ngu liên hệ sửa chữa khách sạn, công ty, phân công ty đến từng con phố kinh doanh xong thì đến tuyên truyền ở các trường cao đẳng, tham gia hội chợ việc làm mùa xuân của các trường đại học lớn.
Hôm đó cô vừa ra ngoài đã bị hàng chục người đàn ông chặn lại.
“Cô Tiểu Kha, nghe nói cô tiếp quản nhà máy hóa chất Nam Thành của chúng tôi? Chúng tôi ở nhà nửa tháng, cũng không thấy cô nói gì với chúng tôi.”
“Đúng vậy, cô Tiểu Kha, cô định sắp xếp cho chúng tôi như thế nào? Chúng tôi còn phải gánh vác gia đình, chúng tôi không thể tiếp tục ngồi không như thế được…”
“Trước kia, hiệu suất và lợi ích của nhà máy không tốt, chúng tôi không có việc làm nhưng vẫn nhận được lương, cô Tiểu Kha, với tư cách là lãnh đạo mới của chúng tôi, chẳng lẽ cô không có một lời giải thích nào cho chúng tôi sao?”
Những người đàn ông này vốn có công việc, nuôi sống một nhà lớn bé, lời nói rất có trọng lượng, thỉnh thoảng uống chút rượu xong về nhà có thể thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ, sau khi thỏa mãn thì lăn ra ngủ, không ai nói câu nào.
Nhưng bây giờ bọn họ ở nhà đợi việc, mặc dù cấp trên đã nói rồi nhưng hiện tại người quản lý nhà máy hóa chất là Kha Mỹ Ngu.
Lúc đầu bọn họ chẳng hề lo sợ, còn thường xuyên tụ tập một chỗ thương lượng, rất nhiều đơn vị khi tiếp nhận nhân viên phải bồi dưỡng trong khoảng thời gian nhất định.
Đến lúc đó họ nhất định không được mềm lòng, phải đoàn kết nhất trí cùng nhau đòi hỏi phúc lợi lớn hơn, nhìn xem có thể tăng lương thêm một bậc nữa không.
Bọn họ ở nhà đợi, nhà máy cũng đập xong rồi mà vẫn không thấy chút tin tức nào, lẽ nào thực sự để bọn họ đợi đến lúc xây xong nhà máy sao?
Vậy chẳng phải mất đến một, hai năm à?
Các nhân viên ngồi không yên nhưng bọn họ được phân đến đơn vị mới, không hiểu gì cả, dù cho muốn hỏi chuyện cũng sợ đắc tội người ta, bị người ta để bụng.
Chỉ có những tên đàn ông gan to, có chỗ dựa, bắt nạt bao nhiêu người ở nhà máy ban đầu là dám tìm đến cửa.
Thấy Kha Mỹ Ngu xinh xắn trẻ tuổi, ánh mắt của họ trở nên hung hăng.
Họ không thể làm gì trước mặt công chúng nhưng không có điều luật nào cấm nhìn ngắm.
Kha Mỹ Ngu hơi nhíu mày, trong tay nghịch đồ gì đó, cả người đột nhiên lảo đảo, đồ bên trong văng về phía họ.
Bọn họ ngây người, chỉ thấy vèo vèo vài tiếng, cánh tay lập tức đau điếng.
Kha Mỹ Ngu cần kiểm tra rất nhiều thứ, đây là cô đang kiểm tra mẫu tăm.
Cũng không biết cô ném thế nào, trên người họ ai cũng bị vài ba que tăm cắm vào, lỗ tai, cằm, gò má, cổ,... cả đám đàn ông sợ toát mồ hôi lạnh.
“A, xin lỗi.” Cô lạnh lùng cười: “Tôi tưởng mấy người có mắt, biết né ra chứ.”
Đám đàn ông bị nói hơi xấu hổ, một trong số đó tiếp tục gặng hỏi: “Cô Tiểu Kha, chúng tôi không thể cứ chờ ở nhà mãi thế được phải không? Chúng tôi cần nuôi gia đình, đột nhiên mất thu nhập sao được?”
Kha Mỹ Ngu nhún vai: “Trước đây lúc mấy người không làm việc lấy tiền lương, sao không nói tổ chức sẽ lỗ vốn? Mấy người cũng thấy rồi, bây giờ tôi đang xây nhà, không có việc gì cho mấy người làm cả, phát lương thế nào được?”