Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 441
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:54:01
Lượt xem: 19
Bản thân cậu ta cũng không biết có tiến triển được hay không nữa! Chỉ lẩm bẩm trong lòng thôi nhưng Kha Mỹ Ngu lại biết trước nhà cậu ta sắp xếp xem mắt cho cậu ta nên buộc miệng nói ra nhỉ?
Có điều trong nửa năm nay cậu ta xem mắt nhiều lắm, nhưng không có một đối tượng hẹn hò nào làm cậu ta hài lòng, dù vừa ý tiếp xúc lần hai cũng không có. Vậy nếu Kha Mỹ Ngu biết chuyện của cậu ta thì không nên nói có tiến triển chứ!
“Từ Hiểu Thiến, hôm nay cô có thể muốn sao được vậy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ Hiểu Thiến trợn mắt, bản thân vừa lấy được thư thông báo trúng tuyển Đại học Y khoa thủ đô, đang giúp đỡ phòng khám bệnh mà nhà mở.
Cô ấy luôn có một tâm nguyện tới giờ chưa từng nói với người nào. Đó là có thể bày tỏ với chàng trai mình thầm mến bảy năm, hơn nữa còn được đồng ý, từng bước thuận theo tự nhiên bước vào cung điện hôn nhân.
Chàng trai kia đăng ký vào Đại học Công nghệ thủ đô sát với trường Y khoa thủ đô. Nhưng ở đây là một nam một bắc, vốn dĩ không có cơ hội tiếp xúc mới đúng?
Kha Mỹ Ngu lại chỉ thêm vài người, người nào cũng bị nói trúng tâm sự nhưng chưa có xảy ra, thì nói tới mấy ngày kế tiếp.
“Bái sư nhận học trò quan trọng thiên thời địa lợi nhân hòa, nói thẳng ra có duyên không phận. Nếu như mấy người thấy có năng lực thì hai ngày nữa đợi tôi cùng một lúc trong cùng một địa điểm. Nếu như không tình nguyện, cảm thấy tôi không có tư cách vậy chúng ta xem như người xa lạ có duyên gặp một lần.”
Mọi người ở đây suy nghĩ hỗn loạn, có một chàng trai đứng lên cắn răng: “Tôi không cần suy nghĩ, có thể bái cô làm thầy ngay hay không?”
Đồ trong bình ngọc là đồ tốt, có thể tìm được nhiều như thế có thể thấy rằng dù Kha Mỹ Ngu không có bản lĩnh thật thì cũng có chỗ lợi hại người ngoài không thể sánh kịp. Đi theo cô sẽ không lỗ, thêm nữa trước kia cô cũng là phát thanh viên của Đài phát thanh, cũng từng là giảng viên đại học. Người như thế cũng chẳng đáng để nói láo nhỉ?
Một người ở lại, những người khác cũng có thêm sức mạnh.
Đều nói là cầu giàu sang trong nguy hiểm, chuyện bái sư này cũng không mất gì mà đúng không?
Mỗi người đều có năng lực, cũng có hơi cáu kỉnh nhưng có bao nhiêu bản lĩnh thật, trước khi bái sư mình học trước một chút cũng không ai biết, cũng không ai hiểu.
Họ còn trẻ, có thể gặp được cơ hội hiếm thấy trước. Nếu như không bắt được, chút nữa nếu phát hiện là thật thì phải hối hận cả quãng đời còn lại mất.
Lúc họ không bối rối những chuyện khác nữa, cũng không đợi thêm hai ngày, trịnh trọng biểu đạt mình muốn quyết định bái sư ngay.
Kha Mỹ Ngu cười khẽ gật đầu: “Đã như thế thì chúng ta sẽ tổ chức tiệc bái sư vào ngày mai, làm luôn đi cho khỏe.
Cả đời này tôi chỉ nhận một nhóm học trò như mọi người đây. Mọi người sẽ là đệ tử nhập thất của tôi, cũng là đệ tử quan môn. Tin chắc mọi người sẽ cố gắng phấn đấu, không nên lãng phí thiên phú và thanh xuân của bản thân!”
Kha Mỹ Ngu không có nhiều bạn, chỉ có người nhà cưng chiều mình.
Nhân dịp cuối tuần các anh đưa vợ con về thăm ông bà nội, còn cha Kha mẹ Kha cũng nghỉ ca về nhà, Kha Mỹ Ngu đặt một phòng lớn ở tiệm cơm bên cạnh.
Lễ bái sư cũng không phức tạp, cô sắp xếp thứ tự của mỗi đồ đệ dựa theo tuổi tác. Được đồ đệ quỳ lạy và dâng trà, bản thân cũng tặng thùng cấp cứu cho mỗi người. Mặc dù đồ dùng ở bên trong cơ bản nhưng tiện lợi và phổ biến. Có vài món là cô tìm người chế tạo trước, có vài thứ là cô tự chuẩn bị.
Sắp tựu trường rồi, các đồ đệ cũng phải về trường hoặc về làm việc.
Kha Mỹ Ngu cho họ mấy quyển sách y thuật căn bản, giống như là dược tính của các loại thảo dược, hoàn cảnh sinh trưởng kiêng cữ khi dùng làm thuốc,... Ví dụ như cơ sở phát hiện các bệnh lý thường gặp, chẩn đoán và chữa trị các thứ, còn có bắt mạch, huyệt vị…
Những thứ này khác với sách y học được lưu truyền ở ngoài thị trường, cái nào cũng là độc bản chấn động một thời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-441.html.]
Mọi người đều lật xem vài lần, thích vô cùng, cảm kích cảm ơn sư phụ liên tục, bảo đảm bản thân sẽ đọc và tìm hiểu đàng hoàng, tranh thủ học thuộc và hiểu rõ toàn bộ.
Yêu cầu của Kha Mỹ Ngu với họ không cao lắm, học y không phải là chuyện một lần là xong, phải đi từng chút một.
Cô tin dù không nói ra những yêu cầu gì với họ thì họ cũng yêu cầu bản thân nghiêm ngặt, đột phá cực hạn liên tiếp.
Huống chi, cô mới thấy mỗi người đều uống nước ngọt. Cô đã cho đan dược vào trong đây trước, có thể nâng cao trí nhớ của họ, khai thác trí nhớ, suy nghĩ nhạy bén!
“Lúc nào tôi cũng chào mừng mọi người tới hỏi tôi, sách trong tay nếu xem xong thì tới chỗ tôi đổi.”
Mọi người đều vội vàng đồng ý, ước gì có thể cầm đọc ngay bây giờ.
Sau khi ăn cơm xong, các đồ đệ ai cũng phải về nhà ai làm việc nấy. Lúc này mới biểu lộ với sư phụ vừa nhậm chức.
“Đi đi.” Thậm chí Kha Mỹ Ngu cũng không dặn dò họ thêm vài câu.
Bản thân đã cố gắng truyền kiến thức ra, còn người ngoài học được bao nhiêu thì phải xem trình độ cố gắng của họ.
Lãnh đạo nòng cốt trong viện dưỡng lão đã được Kha Mỹ Ngu đưa ra ngoài. Chỉ cần lấy văn kiện được cô xếp đặt cặn kẽ thì có thể buông thả không cần quản lý. Dành ra một ngày trong tuần đi tra mục, khảo sát mỗi một nhiệm vụ tiến hành là được.
Giống như Đại học dành cho người cao tuổi vậy, chỉ một cái thuộc về tổ chức, một cái là kinh doanh riêng của cô.
Hiện tại Kha Mỹ Ngu vẫn thích công ty du lịch hơn.
Ông cụ và bà cụ cũng vô cùng hứng thú với cái này.
Kha Mỹ Ngu dứt khoát mua một chiếc xe mô tô ba bánh giống như là xe ba bánh chở khách của nước T vậy.
Còn sửa lại xe mô tô một chút, toàn thân dùng vải nilon bao lại, khoét cửa sổ và cửa, phía trên để lá giả hoa giả. Thứ nhất là có phong cách riêng, thứ hai là có thể che một ít sức mạnh của nắng gắt cuối thu.
Kha Mỹ Ngu dùng kem dưỡng trắng da không có tác dụng phụ, hiệu quả chống nắng cực tốt thoa lên cho mình và ông cụ, bà cụ, mang hết đồ lên đường.
Mặc dù trạm xe lửa ở thủ đô có rất nhiều sách giới thiệu tục lệ tình người của địa phương nhưng Kha Mỹ Ngu muốn đưa nhãn hiệu của công ty du lịch của mình làm ra, cung cấp phục vụ thân thiết nhất, làm người ta cảm thấy đồ có giá trị.
Chắc chắn công ty du lịch sẽ kiếm được tiền, nhưng có thể dùng cách hòa hợp để khách du lịch thoải mái vui vẻ không phải thể hiện dự tính ban đầu của cô hay sao?
Cho nên Kha Mỹ Ngu chuẩn bị tự mình đưa ông cụ và bà cụ đi tìm tòi khắp thủ đô một lần, sau đó vẽ lên sổ, bao gồm phương hướng đông tây nam bắc, tên của mỗi con đường, tên của một cộng đồng, tên của đường hẻm là gì, quanh mình có cửa tiệm, có những câu chuyện nào…
Đương nhiên cô cũng mang theo máy chụp ảnh và phim nhựa, còn làm thành sổ tay, trở về rồi tỉ mỉ sửa sang lại.
Vì thủ đô quá lớn, cô quyết định lúc cuối tuần về nhà sẽ thăm dò từng điểm ở góc đông bắc của thành phố.
Ông cụ và bà cụ đã từng tuổi này rồi, mặc dù đọc sách với bọn nhỏ ở dưới tỉnh nhưng cũng đã ở thủ đô lâu rồi. Nhưng chỉ đợi những lúc người nhà rảnh rỗi mới có thể tính đi chơi ở chỗ nào. Những chỗ đi được dùng một bàn tay là có thể đếm hết.
Quan trọng nhất là việc học của bọn nhỏ nặng nhọc, sau khi tốt nghiệp thì bận rộn làm việc, rất có để có nhiều thời gian.
Hai người già chỉ có thể lãng phí thời gian của bản thân, cũng may là họ đã quen, bưng ca tráng men xách quạt hương bồ và ghế xếp đi trò chuyện hóng mát.
Ngày nào cũng bình thản nhưng nhanh chóng. Cuộc đời của họ có thể trải qua bao nhiêu lần lãng phí như thế nữa?