Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 440
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:53:59
Lượt xem: 25
Kha Mỹ Ngu nhìn lướt qua từng trang, bên trên đều có dán ảnh thẻ gần đây nhất của bọn họ.
Cô hơi híp mắt lại, xem kỹ phần thông tin gia đình, ngày sinh, nơi ở,… sau đó lấy bút ra đánh dấu vài trên quyển sổ.
"Tấn Nguyên, phiền cậu giúp tôi liên lạc với những đồng chí này, hy vọng họ có thể đến đây sớm nhất có thể. Tôi sẽ trả tiền vé xe khứ hồi và sắp xếp chỗ ở cho họ." Kha Mỹ Ngu xem rất nhanh, đánh dấu xong thì đưa cho Phương Tấn Nguyên.
"Được chị dâu, em sẽ nhanh chóng thu xếp." Phương Tấn Nguyên đáp lại, nói thêm vài lời rồi rời đi thông báo cho mọi người.
Kha Mỹ Ngu đã khoanh tròn tổng cộng hai mươi bốn người trong số một trăm người.
Trước đây cô tu luyện Phù Y, cũng đã nghiên cứu huyền học một thời gian.
Kha Mỹ Ngu không muốn lãng phí thời gian sức lực, nên đã chọn đi đường tắt. Cô bói cho những người này một quẻ, chọn ra hai mươi bốn người phù hợp nhất, đợi đến khi gặp được người thật thì mới đưa ra quyết định.
Hầu hết các trường học tốt nhất đều tập trung ở thủ đô, nhiều chuyên gia có uy tín trong nhiều lĩnh vực cũng đang làm việc ở thủ đô. Nơi đây quy tụ rất nhiều nhân tài, thu hút nhiều người có năng lực hơn.
Phần lớn những người mà Kha Mỹ Ngu chọn đều ở thủ đô, vậy nên sau khi nhận được tin tức, họ đã nhanh chóng chạy đến.
Nếu có khả năng thu nhận học trò, mọi người cho rằng người đó nhất định phải có năng lực thực sự. Có câu nói ba người cùng đi, chắc chắn sẽ có một người làm thầy. Dù người này giỏi về phương diện nào, bọn họ cũng muốn học hỏi.
Dù sao đến xem một lần cũng không mất mát gì.
Rất nhiều người tới đây với suy nghĩ này, nhưng khi bọn họ nhiệt tình chạy tới, nhìn thấy Kha Mỹ Ngu xinh đẹp trẻ trung, lập tức đều sửng sốt. Họ còn tưởng cô là trợ lý hay bác sĩ thực tập, hoặc là người thân của người nhận học trò.
Giờ hẹn là mười giờ sáng, địa điểm là ngay cổng trường đại học người cao tuổi.
Kha Mỹ Ngu thấy người đến chỉ cười gật đầu. Cô nhìn đồng hồ, lặng lẽ đếm số người, kiên nhẫn đợi đến mười giờ đúng, vậy mà mọi người đều đến rất đúng giờ!
Cô hài lòng vỗ tay nói: "Mọi người tập hợp lại, xếp thành hai hàng đi theo tôi."
Mọi người vội vàng xếp thành hai hàng, họ càng cho rằng Kha Mỹ Ngu không phải là người mình phải nhận làm thầy. Ai lại đích thân đến đón như vậy? Có khi nào là đàn chị của họ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi đi ngang qua cổng, ông cụ bảo vệ cười gật đầu với Kha Mỹ Ngu: "Cô giáo Tiểu Kha đến đó à, lâu rồi không thấy cô đến đây, mọi người đều nhắc cô đấy."
Kha Mỹ Ngu cười nói: "Gần đây thời tiết nóng bức, mọi người không đến thường xuyên, cháu cũng lười biếng một chút. Thực sự vất vả cho ông rồi, sau này cháu sẽ xin một chiếc quạt điện cho ông."
Ông cụ vui vẻ phe phẩy chiếc quạt: "Không cần, không cần, thứ này dùng rất tốt."
Mặc dù những người phía sau cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn đi theo Kha Mỹ Ngu suốt quãng đường đến phòng họp nhỏ ở tầng một, sau đó ngồi thành vòng tròn xung quanh bàn.
Họ ngồi xuống, tất cả không hẹn mà lấy giấy bút ra khỏi túi.
Kha Mỹ Ngu cười, cũng lấy ra phần của mình, kèm theo một xấp thông tin của mọi người.
Cô không ngẩng đầu lên nói: "Bắt đầu từ người bên cạnh tôi, mọi người sẽ lần lượt giới thiệu họ tên, tuổi tác, quê quán, trình độ học vấn, có sở trường gì, muốn phát triển ở lĩnh vực nào. Nghĩ cái gì thì nói cái đó, để tôi có thể hiểu sâu hơn về lý lịch của mọi người."
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, nhưng họ cũng không hỏi nhiều, mà thành thật trả lời từng câu hỏi một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-440.html.]
Kha Mỹ Ngu liếc nhìn từng người, sau đó đánh dấu chi tiết vào lý lịch của họ.
Mỗi người trong số họ thực sự là tài năng hiếm có như Phương Tấn Nguyên đã nói. Tuổi tác không được xem là quá cao, người lớn nhất cũng mới tốt nghiệp đại học hai năm. Có người là nghiên cứu sinh, có người là sinh viên đại học, có người là học sinh cấp ba có thành tích vượt trội!
Nền tảng y học của họ cũng khác nhau.
Có người là con nhà nòi, có người tự học vì yêu thích, có người đang đi học, có người đang học việc trong bệnh viện, có người thậm chí chỉ giỏi mỗi sinh học.
Sở thích đông y và tây y cũng khác nhau.
Sau phần giới thiệu, mọi người đều chờ cô phát biểu.
Kha Mỹ Ngu đặt bút trong tay xuống, cười khẽ nói: "Bây giờ đến lượt tôi. Tôi tên là Kha Mỹ Ngu, có lẽ nhiều người trong số các bạn đã nghe đến tên tôi.
Hiện tại, với tư cách là người thu nhận học trò, tôi xin chính thức giới thiệu bản thân với các bạn."
Lời nói của cô khiến mọi người ồ lên. Chính vì phần lớn người dân ở thủ đô đều biết đến tên cô, nên họ mới nghĩ cô đang giúp người khác tổ chức cuộc họp, nhưng không ngờ cô là người tuyển chọn.
Nếu họ nhớ không lầm thì Kha Mỹ Ngu học về ngoại ngữ!
Kha Mỹ Ngu nhìn phản ứng của mọi người, tiếp tục bình thản nói: "Tôi nhờ người tìm học trò ở thủ đô và vài thành phố lớn ở lân cận. Yêu cầu tôi đưa ra rất cao, trải qua nhiều lần kiểm tra và sàng lọc, thì chỉ còn lại một trăm người.
Tôi đã chọn ra các bạn từ trong một trăm người đó. Nếu các bạn đã đến đây, lẽ nào lại không muốn nghe thử tại sao tôi tuyển học trò, tôi có khả năng gì để trở thành thầy của các bạn?"
Một số người cảm thấy mình bị lừa nên đã muốn đứng dậy, nhưng nghe thấy câu này lại nhướng mày. Cũng đúng, mình đến thì cũng đến rồi, sợ gì mà không nghe cô khoác lác vài câu.
Dù sao họ cũng không nể mặt những người không có năng lực thực sự.
Kha Mỹ Ngu nhếch miệng, lấy từ trong túi ra một lọ ngọc to bằng ngón tay út. Mỗi người được phát một lọ: "Đây là thần dược hồi xuân do chính tay tôi luyện chế. Sau khi bị thương, nó có thể thúc đẩy sự trao đổi chất trong thời gian cực ngắn, giúp trẻ hóa, loại bỏ các di chứng khác nhau, thậm chí làm thuyên giảm và loại bỏ các căn bệnh kinh niên.
Một viên thuốc sử dụng rất nhiều dược liệu quý. Nói nó là thuốc hồi sinh trong phim truyền hình cũng không có gì quá đáng.
Tôi có nói thế nào cũng không bằng các bạn thử tác dụng của thuốc hồi xuân."
Vẻ mặt của những người trong phòng đều trở nên nghiêm túc. Có người nóng lòng muốn mở chiếc lọ ra, vừa ngửi thấy mùi thơm nồng nàn nhưng dễ chịu của nó, toàn thân họ đã chìm đắm trong sự sảng khoái trước đây chưa từng có.
"Cô Tiểu Kha." Một thanh niên ôm chặt chiếc lọ, liếc nhìn những người có mặt, không nhịn được nhắc nhở: "Đây là một loại thuốc cực kỳ trân quý, cô cứ lấy ra như vậy, không sợ… không sợ chúng tôi nói năng lực của cô ra ngoài sao?"
Những người còn lại cũng khó hiểu nhìn cô.
Cho dù có người không hiểu được công dụng tốt đẹp của viên thuốc trong lọ ngọc này, nhưng mắt của họ không mù, họ có thể thấy rõ sự kinh ngạc và kích động trong mắt người khác.
Điều mà mọi người khó hiểu chính là nếu Kha Mỹ Ngu có năng lực như vậy, lẽ ra cô nên bắt chước thái độ xa cách của các ông chủ lớn, chờ đợi người khác đến bái sư học nghệ, thay vì hạ thấp bản thân để tìm kiếm người học trò, sau đó lấy đồ tốt ra chứng minh bản thân.
Mọi thứ đều đi theo thứ tự ngược lại. Hơn nữa cô cũng quá to gan, nếu trong số họ có người xấu xa, muốn thăng quan tiến chức, liệu cô còn có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp như trước?
Kha Mỹ cười nhìn bọn họ: "Đây cũng là điều thứ hai tôi muốn nói.
Thứ tôi muốn truyền thụ cho mọi người quá nhiều, không chỉ có y học mà còn có cả huyền học.” Nói xong Kha Mỹ Ngu nhìn mọi người một vòng, ngừng lại tại một người thanh niên: “Đồng chí Vạn Thạc Sơn, trước mắt hôn sự của cậu có tiến triển rồi.”
Người thanh niên được chỉ đích danh hơi sửng sốt, dạo này gia đình vội vàng tìm đối tượng kết hôn cho mình nhưng không thành công, cậu ta phải gật đầu đồng ý mới được. Lúc nãy vừa ra ngoài thì cậu ta bị mẹ nhét hai tấm vé xem phim, dặn đi dặn lại mấy giờ chiều phải đi xem phim với người ta.