Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:58:04
Lượt xem: 116
“Ông cụ Tần có cống hiến vĩ đại cho tổ chức, được sửa lại án sai là chuyện không sớm thì muộn. Cậu phải nhẫn nại!”
“Phải biết rằng phía trước bình minh là bóng tối, rất nhanh mọi chuyện sẽ qua thôi...”
Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Cảm ơn thư ký Bạch.”
Bạch Trữ Lâm xua tay cười nói: “Nên làm mà, thôi được rồi, đồ tôi cũng đưa rồi, lời cũng truyền đạt rồi, phải quay lại phục mệnh. Chúng ta gặp nhau ở huyện thành nhé.”
Đợi người vừa đi, trưởng thôn với bí thư chi bộ thôn đã hưng phấn bước tới: “Đồng chí Tiểu Tần, Kha thất muội, rốt cuộc thì hai người im hơi lặng tiếng làm ra chuyện lớn gì thế?”
“Sao lãnh đạo lại thông báo cho bọn tôi nói trong thôn chúng ta sẽ có thêm bảy sinh viên nữa?”
Kha Mỹ Ngu khẽ đảo mắt, cười nói: “Ai ya, còn không phải là lúc trước tôi với đồng chí Tần cứu đám trẻ thuộc quân đội sao?”
“Để cảm ơn bọn tôi, người ta đã thay anh em chúng tôi nộp hồ sơ dự tuyển làm sinh viên công nông binh, không ngờ tới chúng tôi xuất thân là bần nông, một lòng hướng về tổ chức nên tất cả đều được thông qua!”
“Trong ba cái bao kia đều là chăn màn giường chiếu để chúng tôi nhập học, đều là quân nhu phẩm người ta không dùng nữa, chất lượng rất tốt.”
Cô vội vàng chối bỏ, dù sao thì thôn dân đều không biết nhà họ Lư là thần tiên chốn nào, cũng sẽ không cố ý đi chứng thực.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu nói như thế, mọi người đều vỡ lẽ.
Không phải vậy sao, bộ đội làm quan đều là con một cả, nhờ phúc của Phúc Bảo nhà họ Kha mới được cứu, nào có thể chỉ một, hai túi nhu phẩm dinh dưỡng là cảm ơn được?
Nếu như để người ta giúp đỡ sắp xếp công việc cho mấy trai tráng nhà họ Kha, áp lực lớn thì không nói, cũng không thấy bọn họ có năng lực cán đáng, còn chẳng bằng đến đại học bồi dưỡng, ra trường tổ chức sẽ bao trọn từ hộ khẩu, công việc, còn cả nhà ở nữa.
Thôn dân đều ngưỡng mộ, ghen tị, hận đến tóc dựng ngược lên, mắt cũng đỏ lại.
Mọi người chê đám Đại, Hạ, Hoa, Vạn, Tuế, thế nhưng người ta lắc mình biến thành sinh viên, còn có chuyện gì kích thích người khác hơn sao? Từ coi thường thành kính trọng, chỉ cách có một Kha Mỹ Ngu!
Trên đường quay về, Kha Mỹ Ngu nhanh chân đi theo Tần Nguyên Cửu, cô cười, chớp thời cơ cảm hóa anh: “Có phải tổ chức cực kỳ tốt không, chúng ta chỉ gọi một cuộc điện thoại là có được bao nhiêu chỗ tốt.”
“Chỉ cần chúng ta cho đi, tổ chức sẽ không làm chúng ta thất vọng.”
“Tổ chức cho chúng ta cơ hội đi học, vậy chúng ta phải biến thân thành ngọn nến, phát sáng, sưởi ấm, thiêu đốt bản thân trong ngành nghề mà tổ chức cần, chiếu sáng người khác.”
Tần Nguyên Cửu lườm cô, cười nhạo: “Lúc đầu là ai không muốn đi học?”
“Em, không phải em sợ chúng ta cùng nhau đi đại học sẽ gây áp lực cho tổ chức sao?”
“Em nhường cơ hội đi học lại cho mọi người, anh không cảm ơn thì thôi, lại còn châm chọc em sao?”
Kha Mỹ Ngu lý lẽ hùng hồn nói.
“Bây giờ quan tâm đến anh rồi?”
“Em...” Kha Mỹ Ngu á khẩu: “Em không quan tâm đến anh bao giờ?”
Tần Nguyên Cửu lạnh lùng nói, trong đó còn lờ mờ mang theo chút ấm ức của chàng trai trẻ: “Lúc ở nhà khách, anh chẳng qua chỉ nằm ở bên của anh thôi, là tự em quấn lên.”
“Anh chẳng nói lời nào, em thì ngược lại, như thể mình chịu thiệt lắm ý.”
Anh vừa nhắc đến chuyện này, trong đầu Kha Mỹ Ngu lại hiện lên lồng n.g.ự.c cường tráng, cô đỏ mặt, giận dữ, nhân lúc người kia không chú ý, cô vung nắm đ.ấ.m nhỏ lên: “Anh còn nói nữa!”
Tần Nguyên Cửu nắm lấy tay cô: “Rõ ràng là em tức giận, không vượt qua được rào cản này.”
Kha Mỹ Ngu mím môi, thu nắm đ.ấ.m lại, cô nghĩ cũng phải.
Trùm phản diện thiếu thốn tình cảm, đối với anh mà nói, sự tức giận của bản thân không đau cũng chẳng ngứa.
Ngược lại cô đã thiếu mất giá trị hòa bình của mấy ngày nay rồi, oa, đồ ăn ngon của cô, mỹ phẩm của cô...
Lỗ, lỗ to rồi!
Trước đây sao cô lại không nghĩ thông chứ?
Thấy dáng vẻ sầu não của Kha Mỹ Ngu, con ngươi Tần Nguyên Cửu nhiễm ý cười, gương mặt u ám cuối cùng cũng sáng lên.
“Anh không có hẹp hòi như người nào đó, quay về làm chút đồ ăn ngon, chuyện này chúng ta lật sang trang mới, thế nào hả?”
Kha Mỹ Ngu đảo mắt, vừa hay cô đảm nhận việc chăm sóc rau xanh ở sân sau, nhân lúc trước khi bản thân phải đi học, đưa cho người nhà bồi bổ thân thể.
“Được.” Cô sảng khoái đồng ý, đúng lúc cô tiếp tục làm nhiệm vụ hằng ngày.
Đợi khi bọn họ về đến nhà, bà cụ đã hung hung hăng đuổi hết đám thôn dân hóng hớt chuyện của bầy cháu mình, đóng cửa lại, rồi còn đóng cả cửa sổ của sảnh chính.
Cả nhà không vội vàng mở bao ra mà đồng loạt nhìn vào đôi vợ chồng mới cưới Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu.
Kha Mỹ Ngu chỉ thì thầm vào tai ông bà, không hề giấu giếm nói chuyện mình nằm mơ và chuyện mình cùng Tần Nguyên Cửu làm.
Không ngờ tới chuyện xảy ra trong mộng lại là thật, thế là có tình cảnh hiện giờ đây.
Bà cụ không nhịn được chắp tay lại, nhắm mắt thành tâm niệm một câu Bồ Tát phù hộ, sau đó mở mắt ra, quay lại sảnh chính, xua tay: “Thôi được rồi, mấy đứa cũng đừng hỏi nữa, không được nói chuyện này ra ngoài.”
“Nhờ phúc của Bảo Nhi, nhà họ Kha chúng ta có phúc lớn rồi!”
Bà ấy quay đầu nhìn nhà thằng cả với nhà thằng ba con mình: “Hai đứa bay cũng đừng ghen tỵ với nhà thằng tư, bọn nó phất lên còn có thể quên kéo theo mấy đứa hay sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-43.html.]
“Nếu như để mẹ biết được trong lòng hai đứa có oán giận gì, thì hai đứa cũng như nhà thằng hai, cầm tiền rồi biến đi!”
“Muốn cái gì thì dựa vào hai tay mà giành lấy, làm gì có đạo lý nhìn chằm chằm vào đồ của người khác rồi thèm thuồng.”
Lão cả với lão ba nhà họ Kha cũng vội vàng tỏ thái độ.
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, nhà em tư có phúc lớn như thế, bọn con mừng còn chẳng kịp! Sao lại ghen tỵ được chứ?”
Đến cả vợ hai người cũng sôi nổi đáp lại.
“Mẹ, quan hệ giữa mấy nhà chúng con rất tốt, sẽ không vì chuyện này mà cách lòng. mẹ xem xem, trước đó bọn con chung sống thế nào thì sau này cũng vậy thôi.”
“Mấy anh em cứ yên tâm học đi, trong nhà có chúng ta chăm lo rồi, thiếu cái gì thì nhờ người chuyển lời về.”
Không chỉ con cháu hai nhà kia mà cả con dâu cũng lần lượt tỏ thái độ.
Thái độ của tất cả mọi người đều chân thành, khiến cho người trong nhà lão tư cảm động không thôi: “Mấy đứa đến huyện thành học hành, không được quên đi nguồn cội!”
“Nhà họ Kha chúng ta là một thể, một người tốt thì không được xem là tốt, mọi người cùng nhau tốt mới là tốt!”
Bỏ qua đám Đại, Hạ, Hoa, Vạn Tuế còn đang ngây ngốc, thấy đám con cháu khiêm nhường, ông bà cụ nhà họ Kha vô cùng tán thưởng, trái tim bị cả nhà lão nhị chọc tức đến nguội lạnh cũng nhanh chóng ấm lên.
Kha Mỹ Ngu cũng cười tủm tỉm, xoa đầu cháu trai, nhét cho mỗi đứa một chiếc kẹo sữa thỏ trắng to: “Đến huyện thành rồi, cô sẽ thường xuyên nhờ người mang tư liệu bài tập về cho mấy đứa. Mấy đứa không được lười biếng, lời cô nói lúc trước vẫn tính, thi tốt sẽ được thưởng.”
Đám trẻ thi nhau gật đầu, sự sùng bái đối với cô bảy như dòng sông trào dâng bất tận.
Thấy kết nối cảm xúc cũng kha kha rồi, bà cụ mới kích động chỉ huy đám cháu mở bao ra.
Cái bao rất to, lại còn nặng, một người vốn chẳng vác nổi.
Hai cậu chàng to khỏe dồn sức nhấc vào, mà bọn họ biết đạo lý của cải không được để lộ ra ngoài, vì để thôn dân không nhìn ra, rõ ràng là phải dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn ra vẻ cười nhẹ nhõm.
Tất cả mọi người đều nhìn đầy mong đợi, đến khi cái bao được mở ra, bọn họ không nhịn được mà hít sâu vào, reo lên thành tiếng!
Thế mà bên trong lại là đủ loại phần thưởng mà lúc trước bọn họ hâm mộ và muốn có được.
Giống như khăn len mềm mại tươi sáng, bình sứ tráng men được in các loại biểu ngữ, phích nước, gối, cờ hiệu, bút máy, sổ ghi chép, đèn pin, vân vân.
Đúng là không phải món đồ quý trọng gì, mỗi một thứ đều được dán tên người tặng.
Nhưng vấn đề là số lượng quá khủng bố, khủng bố đến mức bọn họ có thể mở cửa hàng!
Cả nhà phân loại hết đồ rồi cất đi xong, dán cả cờ hiệu lên tường trong sảnh chính, cái gì mà “công chính liêm minh”, “dám làm việc nghĩa”, “hình mẫu của nhân dân”...
Cờ hiệu đỏ viền vàng khiến cho cả sảnh đường cao lớn hẳn lên.
Mọi người vui vẻ ngắm nghía hồi lâu mới không nỡ treo ba tấm cờ hiệu to tướng trên bức tường đối diện cửa chính của sảnh đường để người ta không nhìn ra tình huống thực tế.
Tần Nguyên Cửu đặt cái túi nặng trước mặt ông cụ.
Ông cụ vội vàng lau tay, trịnh trọng mở ra, lấy ra một xấp thư dày, ông chuyển tay đưa cho đám cháu nhỏ đọc, để bọn nhỏ đọc từng bức một.
Thông qua những bức thư này, mọi người cũng lờ mờ đóa được hóa ra em bảy nhà họ Kha với em rể đã im hơi lặng tiếng cứu được nhiều phụ nữ và trẻ nhỏ đến vậy. Nhất thời bọn họ đều kinh ngạc!
Gần như cả nhà đều sùng bái sự may mắn của Kha Mỹ Ngu, vì sao người khác không cứu được người mà cô lại gặp được hết lần này tới lần khác?
Người ta cứu được một người, cô cứu một cái là cứu cả đám người...
Người ta cứu người bình thường, những người cô cứu lại không thiếu tiền, còn có một nhà nhân sĩ quan chức ở thủ đô nữa!
Nghe thấy tình cảm chân thành trong thư, bọn họ cũng thấy vinh dự lây.
Mọi người đóng cửa nghe thư cảm ơn, từ trưa cho đến tận khi mặt trời ngả về tây...
Tinh thần hăng hái, bọn họ chẳng đói chút nào!
Bọn họ lại cùng nhau nghiên cứu bảy mẫu đăng ký của trường đại học Bách Khoa tỉnh N gửi đến, sau đó mới hài lòng ra ngoài rồi bận rộn làm việc.
Người của nhà lão tư tiếp tục nghiên cứu học bổng với ông bà cụ.
Tần Nguyên Cửu với Kha Mỹ Ngu được học bổng loại một, mỗi người được năm mươi tệ, năm anh em nhà họ Kha được học bổng loại hai, mỗi người ba mươi đồng.
Hơn nữa tất cả bảy người bọn họ đều được tổ chức đặc biệt phê chuẩn được hưởng học bổng toàn phần, cũng chính là nói, bọn họ không cần chi trả học phí, mỗi tháng còn được nhận mười tám đồng!
Ngoại trừ Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu không có biểu cảm gì, những người khác đều hít hà một hơi.
“Trời ơi.” Mẹ Kha giơ ngón tay, đếm đám con trai với con gái cưng nhà mình một lượt: “Cộng học bổng của mấy đứa lại cũng được hai trăm đồng, mỗi một tháng còn có một trăm linh tám đồng nữa?!”
Đây là khái niệm gì, học việc trong thành phố, mỗi tháng cũng chỉ được có hai mươi đồng.
Đám Đại, Hạ, Hoa, Vạn, Tuế vốn còn chưa thoát ra khỏi bàng hoàng, lúc này họ lại vào trong một nỗi bàng hoàng khác, đi học đại học, tổ chức phụ cấp tiền?
Đối với đám người trong vùng hẻo lánh lại được nhét thêm kiến thức mới, chẳng trách nhiều người tranh nhau đến vỡ đầu chảy m.á.u để giành danh ngạch thành sinh viên công nông binh!
Đãi ngộ của sinh viên tốt thật đấy, gần như là cá chép hóa rồng rồi.
Tâm trạng của mọi người rất tốt, bà cụ cố ý lấy ra không ít thịt, thịt lợn rừng, thịt nai, thịt gà rừng, thịt vịt rừng, thịt cá, còn có cả trứng gà rừng, trứng vịt rừng để cho đám con dâu đi làm bữa tối thịnh soạn, hơn nữa còn mời cả trưởng thôn, bí thư chi bộ thôn cùng với một vài anh em cùng bối phận đến, uống rượu với ông cụ.
Kha Mỹ Ngu đi nhặt rau, tiện thể lặng lẽ tưới vào một ít nước của linh tuyền đã được pha loãng.
Tuần này cô không ngừng vẽ bùa, đợi linh khí trong cơ thể vừa trống không, cô lại đả tọa để khôi phục lại.