Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 428
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:27:42
Lượt xem: 23
Thỉnh thoảng còn tổ chức hoạt động tham quan du lịch đoàn thể, hoặc là tới đó tham gia biểu diễn…
Ai nói người lớn tuổi không cần cuộc sống muôn màu muôn vẻ?
Chỉ cần xuất ra nửa trái tim yêu thích với trẻ con, cuối đời người lớn tuổi có thể toát ra ánh sáng chói mắt nhất!
Xác định rõ kiến trúc của viện dưỡng lão, quyết định sửa sang, Ứng Yến liên lạc với các chiến hữu trước kia giải ngũ về nhà làm nông.
Một lần liên lạc một người, nhanh chóng tạo thành đội ngũ thi công với hàng trăm người từ khắp nơi trên cả nước!
Hơn nữa còn có rất nhiều người đang chờ thời cơ.
Lúc này Kha Mỹ Ngu lại không ra mặt mà ủy thác công ty môi giới đi lung lay nhà họ Địch và nhà họ Triệu, có sẵn lý do cả rồi.
Mặc dù chân của đàn ông nhà họ Địch đã khôi phục như lúc đầu nhưng mỗi lần tới ruộng đều phải tránh chỗ cây rậm rạp, sợ bị sét đánh thêm lần nữa.
Tình cảm của bọn họ và vợ phải gọi là dè dặt, không thể ra tay với người ta, thậm chí không thể nói nặng lời. Nếu không đợi đến lúc chân của họ không đi được nữa, sẽ gặp được báo thù gấp mười gấp trăm lần.
Những người phụ nữ cũng đều cắn răng chịu đựng.
Cuộc sống đều là thực tế và bất đắc dĩ. Sau khi ly dị hai bên trai gái cũng không chắc chắn có thể tìm được người tốt hơn. Nếu tìm người làm việc chỉ chú trọng bề ngoài, chi bằng hiện tại miễn cưỡng sống tạm.
Họ là người làm ông bà cả rồi, chịu đựng quá nhiều dày vò.
Sau khi ông cụ mất, tiền gửi ngân hàng trong nhà đã bị người ta móc sạch. Trên mặt mọi người đều là tang thương, cảm thấy cuộc sống khó khăn quá. Đúng là sống một ngày là một ngày, không hề có chút tinh thần nào.
Lúc này có người chạy xe máy bon bon vào thôn, sau lưng còn cuốn theo gió bụi.
Người nọ mặc đồ rằn ri màu xanh lá cây, lấy mũ bảo hiểm xuống, vuốt cái đầu nóng thành con sâu lông xuống, khuyên tai thanh ngang lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cửa thôn nghiêng ngả làm mấy cụ ông cụ bà ăn một miệng toàn đất.
Họ vừa phun ra vừa ngạc nhiên đánh giá người này.
“Chàng trai, cậu tìm ai? Cậu là người thân của nhà ai thế, hoạt bát quá này!”
Họ giống như người của hai thế giới.
Chàng trai ôm đầu cười nói: “Cháu tìm người nhà họ Địch, chính là nhà có cựu chiến binh ấy.”
Mọi người rối rít đứng dậy dẫn đường cho cậu, còn có người nhón chân đi kêu người ở ruộng.
Người nhà họ Địch vừa nghe tới người đến từ thủ đô, chỉ đích danh nhà họ Địch phải có cựu chiến binh, tất cả bị dọa sợ tới run chân.
Không biết tốt hay xấu nhưng ở đây gọi là chạy trời không khỏi nắng. Né tránh lần này, lần sau có thể trốn được sao?
Họ run rẩy đi một bước lết ba bước về nhà.
Thấy người đàn ông mặc đồ rằn ri lại run lên một cái.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai dám lên hỏi trước.
Những người hóng chuyện cũng không kìm được xì xào bàn tán, vốn dĩ nhà họ Địch ngang ngược biết bao, bây giờ sợ tới mức không cáu kỉnh. Chậc chậc, vẫn là ông trời có mắt, trị tới kẻ ác cũng biết điều!
Chàng trai cũng không để họ chờ lâu, móc giấy bút từ trong cốp sau ra: “Ông cụ nhà các người niệm tình nhờ người tìm việc cho mấy người. Các người xem thử đi, hài lòng thì ký tên, không thích thì tôi đi, còn có rất nhiều người khác đang chờ đây.”
Nghe những lời này thì đàn ông nhà họ Địch nhìn nhau, vẫn là người đầu tiên nhắm mắt rút tờ giấy kia.
Đến tận nhà viết hợp đồng thuê nhân viên cho viện dưỡng lão, trên đó viết rõ thời kỳ thực tập là một năm. Sau một năm, căn cứ vào biểu hiện sẽ chuyển thành chính thức. Lúc họ còn ở cương vị phải nghe theo sắp xếp, tuân thủ quy tắc chế độ trong viện, không thể biết rồi còn cố phạm, nếu không sẽ bị trừ tiền thưởng và tiền lương,... Mọi chuyện đều được tóm tắt cặn kẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-428.html.]
Chàng trai hí hoáy mũ bảo hiểm, nói: “Bây giờ viện dưỡng lão mới chọn chỗ xong thôi, sắp thi công và sửa chữa rồi. Bây giờ các người nhậm chức thì là nhóm nhân viên đầu tiên, đợi nhóm thứ hai tới thì các người đã ông cụ rồi.”
“Công việc quen việc dễ làm, tiền đồ của các người rất xa!
Muốn đi thì ký nhanh chút đi, không muốn đi trả lại cho tôi, tôi còn phải chạy tới nhà những người khác nữa.”
Người nhà họ Địch bị dọa, nhất là những người đàn ông. Lúc chân của họ không cảm giác được, cảm thấy cuộc sống đều tối tăm không có ánh sáng, dường như thoáng chốc là có thể đến cuối, vô cùng hối hận vì không biết quý trọng cuộc sống hoàn mỹ của bản thân.
Hối hận vô cùng, họ cũng suy nghĩ chẳng lẽ là do mình bất hiếu nên bị trời cao trừng phạt?
Như thế, họ chắc chắn phải sửa lại, chăm sóc ông cụ tốt hơn để không phụ với lương tâm.
Dù sao người ở trong đường cùng, suy nghĩ cái gì cũng tốt.
Hiện tại họ nghe được công việc, cũng khác với trước kia, cho rằng đây là một món hời to.
“Đồng chí, tại, tại sao là chúng tôi?” Họ cũng còn nhớ oán trách trước khi ông cụ mất.
Ông cụ vốn dĩ bị họ sỉ nhục không còn hình người, lại làm như thế, sao có thể tốt bụng nhờ người tìm việc làm cho họ nữa chứ?
Chàng trai chê cười: “Các người là người lớn cả rồi, tôi đưa mấy người đi bán được à? Nói làm việc thì là làm việc, viện dưỡng lão mới bắt đầu xây thôi, tiền kỳ vừa mệt vừa nặng, có thể kiên trì được hay không cũng là do các người.
Kiên trì nổi thì tiền đồ vô hạn, không kiên trì nổi thì nói rõ các người không thể ăn được miếng này, về nhà làm ruộng tiếp. Có tổn thất cái gì đâu?”
Người nhà họ Địch vừa nghe như thế, trên hợp đồng cũng viết rất rõ, cũng không hề có chút lỗ hổng nào. Chỉ nói không làm việc chăm chỉ sẽ chịu trách nhiệm trái với hợp đồng, trừ tiền lương và tiền thưởng. Họ không sợ những thứ này.
“Còn nữa, các người xem kỹ chút, đừng nói tôi lừa các người. Việc trong viện dưỡng lão có thể sẽ nhẹ nhàng hơn làm ruộng nhiều, nhưng đây là một công việc rườm rà lâu dài nên không tuyển làm ngắn hạn, ký một lần là mười năm. Không có vấn đề gì chứ?”
Người nhà họ Địch chần chừ, nhưng người hóng chuyện gấp vô cùng.
“Ôi ôi này. chuyện tốt như thế còn suy nghĩ gì chứ? Đừng nói mười năm, dù hai mươi năm năm mươi năm, dù là một trăm năm tôi cũng muốn ký!”
“Đúng thế, có công việc nào mệt hơn đi làm ruộng chứ? Dù có xây nhà trời không trăng, trời mưa thì cũng có làm được đâu. Chúng ta làm ruộng có lúc phải chạy đua thời gian với ông trời…”
“Làm việc ở ngoài càng mệt thì kiếm được càng nhiều. Dù sao bất luận thế nào cũng có triển vọng hơn so với làm ruộng. Cũng không biết mấy người đang suy nghĩ cái gì nữa.”
“Chú Thiết Chùy là một người phúc hậu, nếu sắp xếp công việc cho mấy người thì chắc chắn là tốt bụng. Nào có giống như mấy người, một bụng toàn ý xấu…”
Người nhà họ Địch nghĩ cũng đúng, có con trai lừa cha chứ không có cha lừa con trai mà.
Họ rối rít muốn đi lên ký tên ngay: “Cần tổng cộng bao nhiêu người thế?”
Chàng trai nhìn anh ta một cái: “Viện dưỡng lão của chúng tôi lớn lắm, cần tuyển rất nhiều nhân viên, bây giờ mới bắt đầu tuyển thôi. Chỉ cần là người nhà họ Địch các người có bao nhiêu người muốn đi đều được.”
“Nam nữ đều được à?” Người nhà họ Địch kích động xác nhận hỏi.
“Đương nhiên, bây giờ phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời, đương nhiên được cả.”
Lấy được câu trả lời khẳng định, họ chỉ cần không đi học, vừa tròn mười tám tuổi đều ký tên hết, bà cụ Địch cũng muốn lên góp vui.
“Được rồi mẹ, mẹ ở nhà trông trẻ, giúp nấu cơm giặt quần áo là được rồi. Tụi con lãnh lương thì đưa cho mẹ ngay.” Dù gì cũng dày vò mấy lần, bây giờ thái độ của họ đã tốt với người già hơn.
Bà cụ ôi một tiếng.
Ký tên xong, lăn dấu tay, người nhà họ Địch lại hỏi: “Khi nào chúng tôi có thể đi làm?”
Chàng trai móc ra một danh thiếp tạm thời đưa ra: “Đương nhiên là càng sớm càng tốt. Đây là địa chỉ của viện dưỡng lão chúng tôi, các người hỏi địa chỉ này rồi tới đó là được.”
Nói xong thì cũng không ở lại lâu, đội nón lên dặn họ mai đi báo danh rồi khởi động xe máy, để lại cho mọi người một đám bụi đất mù mịt.