Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:58:03
Lượt xem: 117

Hơn nữa đây là một thế giới bình thường, không có dị năng giả giết người đoạt bảo, không có xác sống thấy mùi là đuổi tới, thậm chí đến cả tu sĩ cũng hiếm có khó tìm.

Có một người đàn ông bên cạnh, cô cũng không cần quá mức đề phòng.

Sau khi cảm thấy mái tóc xinh đẹp trên tay đã khô hẳn, Tần Nguyên Cửu mới đặt khăn lông xuống, nửa quỳ bên giường, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang ngủ đến ngọt ngào.

Anh thử chậm rãi tới gần, cảm nhận được hơi thở của hai người như hòa quyện vào nhau, hương thơm dịu nhẹ ấm áp của cô gái mang theo quyến rũ mê người, mạnh mẽ mà kéo anh lại gần thêm chút nữa.

Tần Nguyên Cửu gần như muốn chạm vào cánh môi tựa như bôi mật, nhưng anh nắm chặt tay mãnh mẽ mà ngừng lại, chỉ nhẹ nhàng sượt qua khóe môi của cô.

Anh nhịn cực kỳ vất vả, vừa muốn đứng dậy đi vào phòng tắm tắm nước lạnh lại không ngờ tới bị một đôi tay tựa như ngọc câu chặt lấy cổ.

Hai mắt Tần Nguyên Cửu hơi mở lớn, đầu bị ép va phải…

Ngủ một giấc ngon lành, Kha Mỹ Ngu hài lòng xoa xoa chiếc gối ôm hình người, hả?

Cô mở một mắt ra liền nhìn thấy lồng ngực cường tráng, lại nhìn lên trên là chiếc cằm vô cùng gợi cảm của một người đàn ông trưởng thành.

Kha Mỹ Ngu đơ mặt ngơ ngác nhìn xuống, bản thân mình đang gối lên cánh tay Tần Cửu Nguyên, đôi chân ngang ngược mà quấn lấy eo anh qua lớp chăn bông.

Cô nín thở, lén lút đứng dậy, cầm theo quần áo cúi người đi vào phòng tắm.

Đợi tới khi cô rửa mặt xong vừa đi ra đã đối mặt với Tần Nguyên Cửu mặt lạnh như tiền.

Kha Mỹ Ngu nghĩ đến nhắc nhở giá trị hòa bình trên bảng điều khiển đã đầy đến mức cao nhất, cô cũng chẳng hề hòa nhã mà hừ một tiếng rồi xoay đầu đi.

Tuy rằng hai người giận dỗi nhau một cách khó hiểu nhưng cũng không lãng phí vé, sau khi đi tham quan sở thú và viện bảo tàng, họ còn chụp ảnh lưu niệm, để lại địa chỉ để thợ chụp ảnh gửi qua bưu điện về nhà.

Tới khi bọn họ về nhà khách trả phòng và lấy đồ thì tình cờ gặp gỡ một nhân viên đang lái xe quay về trên trấn.

Nếu không nhờ chị gái lễ tân nhiệt tình chu đáo thì bọn họ đã để lỡ chuyến xe này!

Cho nên là có nhiều mối quan hệ thì càng có nhiều con đường hơn.

Cũng thật trùng hợp, người nhân viên này tình cờ lại là anh trai của đồng chí Lý, Lý Quyên Mai, chồng của Đông Nhị Mạch, Lý Quốc Thắng!

Lý Quốc Thắng vừa nghe thấy tên Kha Mỹ Ngu thì càng thêm nhiệt tình, không chỉ đưa bọ họ đi trấn trên mà còn đi tới cục cảnh sát kéo xe đạp rồi đưa họ về tới cổng làng!

Ai bảo em gái anh ta mê người đẹp, trong suốt khoảng thời gian này vẫn luôn nhắc tới tên của cô, anh ta không muốn nhớ tên cô cũng khó.

Cho dù có đi nhờ được xe thì khi về đến cổng làng trời cũng đã xẩm tối.

Theo sau bà cụ là hai người ế đang đứng dưới gốc cây hòe ở cửa thôn nhón chân đứng chờ.

Kha Mỹ Ngu từ xa nhìn thấy, hông kịp chờ xe dừng lại đã nhảy xuống dưới.

“Ai ui, Bảo Nhi à, cháu chậm chút nào.” Bà cụ chạy chậm tới: “Sao lại vội như vậy, bà nội ở ngay đây còn gì.”

“Bà nội, anh bốn, anh năm, sao mọi người lại tới đây thế?”

Kha Mỹ Ngu tủm tỉm cười nói, sau đó giới thiệu Lý Quốc Thắng nhiệt tình với bà cụ.

Bởi vì sau khi Kha Mỹ Ngu sống lại có được thể chất đặc biệt nói nhiều cho nên bà cụ biết được những chuyện không thể nói của nhà họ Lý.

Nhìn thằng nhóc cao lớn đẹp trai thế nhưng kết hôn với vợ đã ba năm mà vẫn không có con cái, bà lão cũng nhịn không được sốt ruột thay cho bọn họ: “Sức khỏe cha mẹ cháu dạo này có tốt không?”

“Bà nội Kha vẫn còn nhớ cha mẹ của cháu sao?” Lý Quốc Thắng vừa giúp đỡ chuyển đồ vừa tò mò hỏi.

“Đã gặp mấy lần, cha mẹ cháu thỉnh thoảng cho em gái cháu chút đồ vật, bà tình cờ gặp được, còn nói chuyện với nhau vài câu nữa. Họ đều là người nhanh nhẹn hiểu lỹ lẽ, vừa nhìn là biết có lòng nhân hậu!” Bà cụ cười nói nhưng trong lòng lại châm chọc, còn có thể không nhân hậu sao.

Đổi thành nhà khác bị những lời đồn đãi vớ vẩn như thế chỉ trích chỉ e không biết đã ngấm ngầm đối xử với con dâu thế nào đâu.

“Thằng năm, cháu chạy nhanh, chạy về nhà lấy chân nai mới ướp của bà tới đây, thịt này rất bổ, để anh Quốc Thắng của cháu mang về cho người lớn trong nhà ăn, cũng thay cho tiền xe của Bảo Nhi luôn.”

“Mặc dù xe của nhà nước nhưng không có anh Quốc Thắng nhà cháu nhiệt tình tốt bụng, không biết cháu gái với cháu rể tôi mấy giờ mới về đến nhà nữa.”

“Đúng rồi, đưa cho chú Lý cháu thêm một vò rượu m.á.u nai nữa...”

Chưa đợi Lý Quốc Thắng mở miệng, Lý Nguyên Tuế đã lao vút đi xa.

Thịt nai có công hiệu bổ cho tỳ, dưỡng khí, tăng cường sức mạnh ngũ tạng, đặc biệt là hiệu quả tráng dương ích tinh, nuôi m.á.u dưỡng nhan của thịt nai rất xuất sắc.

Nói không chừng có thể giúp thằng nhóc nhà họ Lý này một phen...

Kha Mỹ Ngu thắc mắc ghé qua, thì thầm vào tai bà cụ: “Bà nội, nhà chúng ta có thịt nai từ bao giờ thế?”

“Hoàng đại tiên cho đấy.” Bà nội Kha vui vẻ nói: “Hoàng đại tiên này đối xử với nhà chúng ta ngày càng tốt, có thứ gì hiếm cũng tặng chúng ta.”

“Thôn chúng ta có mấy người từng được ăn thịt nai chứ? Cháu không biết đâu, lúc Hoàng đại tiên đưa thịt nai đến, m.á.u nai còn chưa đông lại nữa. Bà hứng được một chậu, tìm đại phu lấy phương thuốc, ủ thành rượu thuốc rồi.”

Kha Mỹ Ngu đần mặt ra, sao bản tiên không biết?

Cô quay đầu nhìn Tần Nguyên Cửu còn đang chuyển đồ, chắc không phải anh đâu nhỉ.

Có ai tặng người khác đồ mà không để tại tên tuổi đâu?

Sự nhiệt tình của bà cụ khiến Lý Quốc Thắng được chiều mà sợ, anh ấy mang theo một cái đùi nai, một vò rượu m.á.u nai, đờ đẫn rời đi.

“Này, đã đến cửa nhà rồi, thế mà bà lại quên mời thằng nhóc nhà họ Lý kia ăn cơm.” Bà cụ đi được mấy bước rồi đột nhiên vỗ đùi: “Tiểu Tần, cháu vào nhà ăn chút mì ngũ cốc rồi hẵng về nghỉ ngơi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-42.html.]

Bởi vì chuyện trong nhà khách, Kha Mỹ Ngu đơn phương cảm thấy ngại ngùng.

Cô lại vội vàng vẽ bùa, đả tọa khôi phục linh lực, làm thực nghiệm, thu lượm linh mễ, rau quả, rồi lại lười biếng, trốn tránh Tần Nguyên Cửu mấy ngày.

Có điều mấy ngày nay thành quả của cô rất rực rỡ, cô vẽ được không ít y phù đơn giản, bao gồm những bùa ngày thường dùng đến: Hạ sốt, tiêu đàm, chữa ho, giảm đau vân vân.

Hơn nữa hiệu quả trên thân động vật đã đạt được nghiệm chứng sơ bộ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Linh tuyền có ảnh hưởng rất lớn tới động, thực vật.

Dùng nước linh tuyền tưới cây cối, không chỉ thúc đẩy cải tiến chủng loại thực vật, rút ngắn thời gian sinh trưởng, còn có thể có một phần linh khí được cất giấu trong thực vật, chuyển hóa thành linh khí ôn hòa mà thân thể con người dễ dàng hấp thu.

Mặc dù thời hạn thực nghiệm rất ngắn hạn nhưng Kha Mỹ Ngu biết, thân thể con người được linh khí bồi bổ, dù cho người đó không biết vận dụng linh khí thì cũng có thể nhận được nhiều lợi ích, ngăn ngừa các bệnh lớn nhỏ, kéo dài tuổi thọ!

Chỉ cần cô vẽ thêm vài lá Quy Tức phù trên ruộng đất thì không sợ người khác thăm dò ra được.

Mà linh khí lưu chuyển trong cơ thể cực kỳ ít ỏi, đợi lúc nó rò rỉ ra ngoài, e là chỉ có người có tu vi từ Trúc Cơ kỳ đổ lên mới có thể cảm nhận được.

Linh khí người phàm tích trữ được có hạn, kéo dài tuổi thọ cũng không nói quá, một hai mươi mốt là đủ rồi!

Đối với động vật mà nói, linh tuyền có hơi ngang ngược, dù cho chúng dùng ít nhưng công hiệu trừ độc có thể tra tấn nó đến sống dở c.h.ế.t dở. Kể cả công hiệu kinh người nhưng Kha Mỹ Ngu cũng không có ý định đưa con người dùng.

Trên đời này không thiếu kỳ nhân dị sĩ, thu hút sự chú ý của bọn họ thì không hay.

Y phù có phẩm chất thấp, quan trọng là tư chất của bản thân người được truyền thừa và vẽ bùa nhưng linh tuyền là bảo vật khiến người ta điên cuồng.

Cứ trải qua một tuần như thế, đột nhiên trong thôn vang lên tiếng loa: “Thông báo, thông báo, mời các đồng chí có tên sau đây nhanh chóng đến chi bộ thôn báo danh, mời các đồng chí có tên sau đây nhanh chóng đến chi bộ thôn báo danh.”

“Mời các đồng chí Kha Nguyên Đại, Kha Nguyên Hạ, Kha Nguyên Hoa, Kha Nguyên Vạn, Kha Nguyên Tuế, Kha Mỹ Ngu với Tần Nguyên Cửu nhanh chóng đến chi bộ thôn báo cáo...”

“Xin thông báo lại lần nữa...”

Ông nội Kha với bà nội Kha đều kinh ngạc đi ra: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế, sao năm đứa nhỏ nhà thằng tư với Tiểu Tần đều bị gọi tên vậy?”

Kha Mỹ Ngu nhảy lên, cười hì hì: “Đương nhiên là chuyện tốt rồi! Đợi lúc về, cháu sẽ nói với mọi người.”

Trước đây bởi vì chuyện còn chưa chắc chắn nên cô và Tần Nguyên Cửu đều miệng kín như bưng, không để lộ chút tin tức nào.

Bây giờ chi bộ thôn gọi người, bảy người bọn họ họ đại học có lẽ thành ván đã đóng thuyền rồi.

Mấy thanh niên nhà họ Kha đều đang lợp mái nhà, lúc nghe thấy tiếng loa, bọn họ cũng thắc mắc không thôi.

Tần Nguyên Cửu nhảy từ trên thang xuống, gọi năm ông anh vợ, rửa tay rồi hồng hộc chạy tới chi bộ thôn.

Một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, quần xanh từ xa tiến đến, bắt tay Tần Nguyên Cửu, hồ hởi, kích động nói thầm: “Đồng chí Tần phải không, tôi là thư ký Bạch của văn phòng tỉnh, Bạch Trữ Lâm. Cho phép tôi thay mặt tổ chức cảm ơn đồng chí với đồng chí Kha công chính liêm minh, vì lợi ích của người dân mà không màng bản thân gặp nguy hiểm, có tinh thần cống hiến cứu người dân khỏi nước sôi lửa bỏng!”

“Đồng chí Tôn đã truyền đạt rõ ràng suy nghĩ của các đồng chí cho tổ chức.”

“Tổ chức rất tán thưởng quyết định của hai người nên cho phép bảy đồng chí trở thành sinh viên công nông binh của đại học Bách Khoa trong quý xuân này.

“Tổ chức sẽ không quên bất kỳ đồng chí nào có cống hiến, tổ chức sẽ ghi lại công lao của hai đồng chí.”

“Có điều, có người gia đình được cứu muốn đích thân cảm ơn hai người. Dù cho các đồng chí khác cật lực cản lại giúp hai đồng chí nhưng cờ hiệu, phần thưởng, hai người vẫn phải nhận lấy.”

“Đồ không có nhiều nhưng đại diện cho tâm ý của mọi người.”

Nói rồi Bạch Trữ Lân nghiêng người, để lộ ra ba cái bao lớn chất đầy xe bò.

Anh ấy lại lấy một chiếc túi vải màu xanh quân đội nặng trịch rồi đưa qua: “Đồng chí Tần, đồng chí Kha, những thứ này, hai người đừng từ chối. Bên trong là thư cảm ơn mọi người viết, có cả mẫu đơn xin học của hai người, còn có học bổng nhập học tổ chức phát cho nữa.”

“Số lượng cũng không có nhiều, chỉ là để giảm nhẹ gánh nặng đi học cho hai người, suy cho cùng một gia đình có nhiều sinh viên đi học như thế, người ở lại nhà đều già cả, không có trợ cấp thì không ổn.”

Tần Nguyên Cửu gật đầu nhận lấy.

Kha Mỹ Ngu kích động gật đầu: “Tổ chức tốt thật đấy, nghĩ đến đủ các phương diện!”

Nhóm Đại, Hạ, Hoa, Vạn, Tuế đều ngớ người, cái gì thế này?

Bọn họ nằm mơ giữa ban ngày sao, sao bọn họ nghe thấy năm anh em bọn họ với em gái, còn cả em rể đi học đại học thế này?

“Anh ơi, mọi người làm gì thế? Còn không mau đẩy xe bò về nhà rồi chuyển đồ xuống đi?”

Nói chuyện với thư ký Bạch một lát, Kha Mỹ Ngu thấy dáng vẻ ngờ nghệch của năm ông anh trai mình, cô mím môi cười, đẩy bọn họ.

Ờ, bọn họ đờ đẫn đáp lại một tiếng, luống cuống tay chân đẩy xe.

Thôn dân bị tiếng loa gọi đến đang ở bên ngoài bức tường thò đầu vào cũng mờ mịt.

Bọn họ chỉ thấy lãnh đạo lớn là thư ký Bạch sạch sẽ gọn gàng mỉm cười, nói chuyện với Tần Nguyên Cửu chứ không biết bọn họ nói gì, sau đó năm anh em con ông tư nhà họ Kha đẩy xe bò về nhà.

“Nguyên Đại, trên xe mấy người kéo gì thế?”

“Sao nhiều đồ vậy, che cũng kín thế...”

Thôn dân hiếu kỳ vò đầu bứt tai, muốn lên trên lật ra xem nhưng năm thanh niên cao lớn oai phong vừa trừng mắt, ai cũng không dám làm bừa, chỉ có thể mồm năm miệng mười vây lấy bọn họ mà hỏi.

Thư ký Bạch có nhiều việc, làm xong chuyện lãnh đạo giao phó, anh ấy để lại phương thức liên lạc: “Sau này mọi người đến huyện thành học, có chuyện gì đều có thể tìm tôi.”

“Không tìm thấy tôi trên đơn vị, hai người cũng có thể đến nhà tìm.”

Anh ấy vỗ vai Tần Nguyên Cửu: “Đồng chí Tần, phía tổ chức nói, bây giờ là xã hội mới, là xã hội của nhân dân, sẽ không bỏ qua cho phần tử xấu xa nào, cũng tuyệt đối không để cho đồng chí tốt chịu oan ức.”

Loading...