Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 409
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:20:38
Lượt xem: 19
“Chỉ cần bọn họ không làm ảnh hưởng đến lợi ích của người khác, họ sẽ tự đứng dậy được.”
“Thực ra em cảm thấy đấy là lỗi của đàn ông, vợ thì có lỗi sai gì? Cha chồng đã từng nuôi các cô ấy được ngày nào sao? Hầu hạ cha mẹ chồng cũng chỉ là tận hiếu thay cho chồng thôi, không hầu hạ, thực ra trên mặt pháp luật cũng không có gì sai cả, nhưng trên mặt đạo đức thì sẽ bị chỉ trích.
Tại sao người đàn ông có thể về nhà, giang tay rảnh rang? Nói đến không hiếu thảo, bọn họ chỉ đẩy hết lỗi sai lên người vợ, nhắc đến đàn ông thì chỉ nói họ bị vợ quản, nực cười thật đấy.
Người đàn ông Hạ Hoa có hèn nhát hơn nữa thì ít nhiều gì cũng có chút chủ nghĩa gia trưởng, chỉ cần chạm vào giới hạn của họ, họ sẽ để mặc vợ mình làm chủ sao? Chẳng qua là tự bọn họ không quan tâm đến việc phải hiếu thảo này thôi.
Để trai tráng nhà họ Địch cảm nhận cuộc sống của ông cụ Địch đi.
Cũng không mất nhiều ngày lắm đâu, chỉ một tháng thôi, một tháng là đủ để nhìn thấu trái tim của những người xung quanh rồi.”
Nhà họ Địch đều không phải người cao thượng gì cho cam, nếu một người lao động mà hai chân không thể dùng được thì không sao, nhưng một tuần, hai tuần đều không khởi sắc gì, vậy e là người kia sẽ đoán rằng chân của họ cả đời này không thể đứng lên được nữa.
Đến khi ấy, người không có giá trị lợi dụng sẽ phải chịu cảnh ngộ thế nào đây?
Hai người đợi ở chỗ tối qua, đợi người nhà họ Địch đi làm trở về, chuyện kia lại lần nữa tái diễn nhưng lần này không chỉ hai người quỳ gối trên đất mà là tất cả trai tráng nhà họ Địch đều như thế!
Đừng nói người nhà họ Địch, đến cả thôn dân xung quanh đều cảm thấy cái lạnh gai người giữa ngày hè oi nóng.
Có lẽ họ đều cảm thấy nhà họ Địch kia chọc phải thứ gì đó vô cùng lợi hại nên mới phải chịu báo ứng như thế!
Người lớn tuổi nhân cơ hội này dạy dỗ con cháu: “Đã nhìn thấy chưa, trong nhà có người già giống như có báu vật vậy, người bất hiếu là mầm non mọc cong, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”
Đám phụ nữ nhà họ Địch đi theo đều khóc thất thanh, thôn dân sợ đụng phải chuyện lạ nên vác công cụ lên chạy như chó, sau khi dập lửa liền vác cành cây chạy về nhà.
Đợi phụ nữ nhà họ Địch khóc mắng số mệnh bất công, bản thân mạng khổ xong, họ ngửa đầu nhìn, chỉ còn lại mấy người nhà mình thôi...
Bọn họ vừa mắng thôn dân tồi tệ, vừa hỏi xem đàn ông trong nhà thế nào rồi.
Đàn ông nhà họ Địch mặt trắng bệch, bọn họ không có chỗ nào cảm thấy không thoải mái, ngoại trừ chân không có chút cảm giác nào. Nghĩ đến hai người ở nhà kia, và phản ứng của mọi người lúc sáng, trong mắt họ đều lộ ra tuyệt vọng.
“Vợ ơi, nếu như sau này anh không đứng dậy được, em, em có còn đối xử với anh tốt như lúc trước không?”
Trên mặt phụ nữ nhà họ Địch đầy miễn cưỡng, ban đầu đã sợ đến khó coi rồi, bây giờ lại còn bị đám đàn ông hỏi như thế.
Trong đầu bọn họ không nhịn được suy nghĩ miên man.
Lúc đầu bọn họ gả vào nhà họ Địch là thấy đàn ông nhà họ Địch tốt sao?
Không phải, bọn họ và nhà mẹ mình đều là người rất thực tế, rất nhiều gia đình khác cũng như thế, đương nhiên là phải cân nhắc điều kiện thực tế rồi. Nhà họ Địch có nhà gạch, lại còn nhà đầu tiên trong cả thôn, đàn ông nhà họ Địch ăn ngon, ai cũng cường tráng, là những người làm lụng giỏi giang, hơn nữa trong nhà còn có không ít khoản tiết kiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-409.html.]
Nhưng bây giờ tiết kiệm biến mất rồi, người nhà họ Địch càng ngày càng nhiều thêm, căn nhà gạch kia đã có cái cũ rồi, bây giờ đàn ông lại không thể làm việc, lẽ nào một nhà lớn bé phải trông đợi vào phụ nữ nuôi dưỡng sao?
Lúc trước bọn họ phải làm những công việc lặt vặt nhiều hơn đàn ông như giặt giũ, nấu cơm, quét dọn, trông con,... Bây giờ không chỉ phải làm nhiều hơn nửa công việc ngoài đồng ruộng, lại còn phải hầu hạ đám đàn ông nữa.
Cuộc sống vô vọng, bọn họ miễn cưỡng cười gật đầu, dỗ người xong đã rồi tính tiếp, ai biết đám đàn ông này bị làm sao, sét đánh một cái chân đã không dùng được nữa rồi, nói không chừng mấy ngày nữa lại khỏi thì sao?
Dù sao bọn họ cũng đã kết hôn nhiều năm, có trai, có gái, thậm chí còn có cả cháu.
Một ngày nay, đám phụ nữ trong nhà họ Địch đều kiệt sức, hai người phụ nữ đỡ một người đàn ông bất động, hết cách, bọn họ đi mượn xe, đặt đám đàn ông lên xe như xếp hàng, rồi kéo ba, bốn chuyến về.
Không dễ dàng gì mới về đến nhà, đưa đám đàn ông vào trong nhà xong thì người này đòi đi vệ sinh, người kia đòi uống nước, thật đúng là ồn ào.
Hai người chân bị phế đầu tiên kia lại còn thêm dầu vào lửa, cả vợ hai người đó cũng bắt đầu nói bóng nói gió.
Chưa được bao lâu, đám phụ nữ nhà họ Địch cãi nhau ầm ĩ.
Cãi đến cuối cùng lại còn động tay động chân, có điều hàng xóm đều dỏng tai lên nghe, chỉ là nghe nhưng giả vờ là không nghe được gì, cũng không đến khuyên can.
Cuộc sống nhà họ Địch gay go, buổi chiều, đám phụ nữ nghiến răng mang công cụ đi làm nhưng làm một lúc, trong lòng họ cực kỳ khó chịu, nước mắt chua xót tuôn trào.
Bọn họ không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao cuộc sống đột nhiên biến thành thế này, lẽ nào thực sự vì ông trời đều nhìn thấy con cháu nhà họ Địch bất hiếu sao?
Nếu không tại sao trước kia không có chuyện gì, đợi lúc ông cụ được đón đi rồi, trong nhà lại liên tục xảy ra chuyện?
Nếu như có người động tay động chân, tất cả mọi người đều không nghĩ theo hướng này. Làm gì có ai có năng lực như thế, có thể phế đi hai chân người ta mất đi tri giác, kể cả có thì người ta cũng không thèm để ý đến nhà họ Địch đi?
Đám đàn ông nhà họ Địch đều u uất không thôi, tự mình nằm trong phòng không thể đi lại, ngoại trừ ngủ ra thì là ngồi đần người, ăn lạc với hạt dưa dễ bị khát, uống nhiều nước thì phải đi tiểu tiện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù cho trong phòng có bô nhưng thời tiết nóng nực không có gió thế này, mùi kia thực sự khiến người ta nghi ngờ nhân sinh!
Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến không tiếp tục để ý đến họ nữa mà trực tiếp về nhà, dự định qua một khoảng thời gian nữa mới tới xem xem, tiện thể làm chân họ khôi phục như lúc đầu.
Ứng Yến rất bận rộn. Anh với ba người bạn khác cùng nhau thành lập công ty, lại còn tuyển một vài sinh viên rất giỏi của chuyên ngành máy tính.
Mặc dù kiếp trước Ứng Yến không theo nghề máy tính nhưng từ bé anh đã là thần đồng thông minh, hiếu học, rất nhiều thứ đều học qua cách liên tưởng. Hơn nữa máy tính cũng có trong chương trình học, ít nhất những nguyên lý cơ bản nhất đều là kiến thức cần nắm vững để thi cử.
Hơn nữa anh còn là chủ của cứ địa mạt thế, bên người có không ít kỳ nhân dị sĩ, không chỉ sở hữu dị năng, cũng bao gồm cả đại lão của các phương diện. Dù sao xây dựng cứ địa cần phải toàn diện, trên mạng có nhiều thứ tiện dụng, gần như thỏa mãn được mọi nhu cầu của nhân loại, xây dựng nó là nhiệm vụ quan trọng.
Ứng Yến tham dự vào công việc đó, thỉnh thoảng lại ở bên cạnh nghe các đại lão máy tính mở họp.
Cuộc sống mạt thế khá khó khăn, bình thường ngoại trừ dẫn đội ngũ ra ngoài làm nhiệm vụ ra, anh lại về nhà ở cạnh người phụ nữ của mình, anh còn không quên rèn luyện, bên cạnh đó cùng dùng đủ các loại kiến thức để hoàn thiện bản thân.
Người càng đứng trên cao thì càng phải biết đến tầm quan trọng của tri thức, nói không chừng, chút tri thức hiếm có nào đó có thể mang đến sự thay đổi có tính mấu chốt!
Mà kiếp này anh lại học chuyên sâu năm năm, dù cho tri thức máy tính ngày nay lạc hậu quá nhiều nhưng những kiến thức và nguyên lý cơ bản đều là bước khởi điểm, lại thêm anh biết nỗ lực theo phương hướng rõ ràng.