Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 404
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:20:30
Lượt xem: 28
Ông cụ Triệu cười nói: "Tổ chức không quên các ông, lập tức áp dụng nhiều chính sách khác nhau để những ông cụ như chúng ta tận hưởng niềm vui tuổi già."
Ông cụ Địch không thể tin được nhìn ông ấy: "Tiểu đội trưởng, ông nói thật à?"
Ông ấy đã sống thoi thóp mấy chục năm không có tôn nghiêm, ngay cả con dâu cũng khinh người vô dụng như ông ấy. Người khác thương hại ông ấy, có thể giúp ông ấy một lúc, nhưng không thể giúp được cả đời.
Ông ấy cũng không chịu trách nhiệm của tiểu đội trưởng, vậy nên đã rất cảm động khi biết vẫn còn có người quan tâm đến mình.
Ít nhất ông ấy đã từng tồn tại, cũng thực sự có một chút cống hiến.
Ông ấy đã ôm quyết tâm tự sát. Chỉ cần tiểu đội trưởng và cháu mình rời đi, ông ấy sẽ ra đi một cách vẻ vang, trước khi đám súc sinh này lại làm nhục ông ấy lần nữa.
Nghe đến đây, ai được sống mà có dũng khí c.h.ế.t đi?
Trên chiến trường, khi nhiệt huyết dồn lên đầu, ông ấy có thể lao về phía trước, dù có c.h.ế.t cũng được xem là vinh dự. Nhưng khi trở về nhà, cuộc sống của ông ấy không bằng một con lợn, nhưng ông ấy lại sợ ngày mai mình không thể nhìn thấy mặt trời.
Ông ấy không cam tâm, không oán hận tổ chức hay lãnh đạo công xã, ông ấy chỉ đau buồn trước sự bạc bẽo và tàn nhẫn của người thân ruột thịt.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đương nhiên rồi, tôi có bao giờ nói dối ông không?" Ông cụ Triệu nghiêm mặt hỏi.
"Không có." Ông cụ Địch cười, hoài niệm nói: "Lúc đó mọi người không phục ai, chỉ phục một mình ông.
Nói ông có năng lực, đầu óc lại thông minh, đi theo ông chắc chắn sẽ sống sót."
Ông cụ Triệu cũng cười xua tay: "Lúc đó tôi còn trẻ, chuyện gì cũng mạnh miệng nói được. Ai mà bảo đảm mình sẽ sống sót trên chiến trường? Chẳng qua mọi người đang cố gắng nói đùa thôi.
Lần này tôi đưa ông trở về, chúng ta không ở đây chịu khổ nữa.
Ông đừng nghĩ mình là gánh nặng, hiện tại anh em chúng ta còn được mấy người còn sống? Chúng ta có thể sống được bao lâu chứ?"
Kha Mỹ Ngu cười nói: "Phải đó, từng người các ông đều là anh hùng vô giá của đất nước chúng ta, chắc chắn các ông sẽ được sắp xếp thỏa đáng.
Tổ chức đã mở một viện dưỡng lão, có đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp phục vụ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của các ông. Khi rảnh rỗi, các ông có thể nói chuyện, nghe nhạc và chơi cờ với các bạn bè của mình, như vậy chẳng phải tốt hơn ở nhà sao?"
Ông cụ Triệu liếc nhìn cô. Kế hoạch của ông ấy là đón người về trước, sau đó nhờ các bộ phận liên quan của tổ chức giúp đỡ giải quyết, xin một phần trợ cấp sinh hoạt cho ông cụ Địch rồi dùng tiền đó để thuê bảo mẫu.
Không ngờ Kha Mỹ Ngu lại lấy viện dưỡng lão ra nói.
Không phải bây giờ không có viện dưỡng lão, nhưng tình hình bên trong cũng không mấy khả quan. Ông ấy đã từng đến thăm và thấy sự mệt mỏi ở các nhân viên. Họ chỉ lo cơm nước cho các ông bà cụ không bị đói chết, còn những phương diện khác có thể không làm thì họ sẽ không làm.
Thỉnh thoảng cấp trên có người xuống kiểm tra, những người này sẽ giả vờ nhiệt tình. Người vừa đi khỏi, thì trở lại bình thường.
Mong chờ vào những người này, cuộc đời ông cụ Địch chỉ như nhảy từ hố này sang hố khác.
Ông cụ Triệu không khỏi suy nghĩ, nghĩ đến vài năm nữa mình không thể đi lại, người trong nhà cũng không biết phải làm sao với mình. Ông ấy không chịu đựng được sự buồn bực, cũng không thể chỉ quanh quẩn ở nhà, liệu ông ấy có vào viện dưỡng lão, sống một cuộc sống bị người khác coi thường hay không?
Cả hai ông lão đều im lặng, trong lòng vô cùng lo lắng và sợ hãi cho quãng đời còn lại của mình. Ông cụ Triệu còn tệ hơn, vì dù sao ông cụ Địch đã bị bỏ rơi mấy chục năm, cuộc sống còn có thể tệ hơn được nữa sao?
Kha Mỹ Ngu cười nói: “Ông Triệu, ông Địch, các ông phải lấy lại tinh thần, tin rằng trên thế giới này vẫn còn ánh sáng và tình yêu.”
“Làm sao có thể để những cựu anh hùng đã cống hiến, đổ m.á.u và mồ hôi chịu khổ thêm lần nữa…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-404.html.]
Ông Triệu, ông Địch không rõ sự tình thì thôi, lẽ nào ông cũng không tin cháu và chồng cháu sao? Chúng cháu có thể mở một trường đại học dành cho người già được mọi người yêu thích, thì tại sao không mở được một viện dưỡng lão?
Đây là sự nghiệp công ích, cũng có thể tạo ra rất nhiều việc làm. Chỉ cần các chi tiết được hoàn thiện, ai dám nói viện dưỡng lão không thể tiếp tục hoạt động suôn sẻ?”
Ông Triệu vỗ đầu: "Đúng đúng đúng, ông bị đám người trong nhà làm cho tức điên người, cho rằng mọi người đều không có lương tâm, chỉ nhìn thấy lợi ích như bọn họ.
Xã hội mà có rất nhiều người có tâm như Ngu Bảo Nhi, chắc chắn có thể giải quyết tận gốc vấn đề này!"
Không chần chừ nữa, Kha Mỹ Ngu ngoắc tay với một người đàn ông nói: "Đi tìm xe đưa chúng tôi ra khỏi thôn!
Nhớ không được giở trò, nếu không tôi nhất định sẽ đánh anh răng rơi đầy đất. Tin tôi đi, cho dù cả thôn các người có đến đây, tôi vẫn có thể đánh bay hết tất cả.
Đến cuối cùng, người chịu thiệt vẫn là các người thôi!"
Người đàn ông liên tục gật đầu. Còn không phải sao, lúc đó bọn họ cùng nhau lao tới, kết quả ngay cả vạt áo của người ta cũng không chạm được. Dù có nhiều người cách mấy cũng không phải là đối thủ của cô.
Hơn nữa, nghe ý của cô có vẻ như muốn đưa ông già đó đi, vừa hay bọn họ có thể ném củ khoai nóng này đi rồi.
Anh ta vừa lăn vừa bò ra khỏi cửa, rất nhanh đã liên lạc được với máy kéo của thôn.
Trong xe đặt một tấm chăn dày, ông Triệu bế ông cụ Địch gần như không có trọng lượng lên, sau đó bản thân cũng tự nhảy lên xe.
Kha Mỹ Ngu nhìn ông cụ Địch: "Ông Địch, ông định làm gì với họ?"
Ông cụ Địch nhìn con cháu của mình rúc vào nhau, chán ghét nói: "Từ nay trở đi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Các người nghĩ mình được hời sao, ha, tôi sẽ chờ ngày các người nhận quả báo.
Đúng như cô bé này đã nói, hôm nay các người đối xử với tôi thế nào, sau này khi về già, con cái sẽ đối xử với các người như thế!
Tôi chỉ hy vọng các người không hối hận. Hơn nữa, những người có trái tim độc ác cả đời này cũng chỉ sống được vậy thôi."
Vẻ mặt người nhà họ Địch không chút hối hận, thậm chí họ còn háo hức chờ đợi sự ra đi của ông ấy.
Kha Mỹ Ngu gật đầu, chống tay nhảy lên xe.
"Haiz, cô… đồng chí, cánh tay và cằm của họ vẫn chưa được ấn huyệt."
Kha Mỹ Ngu nhìn sang.
Người phụ nữ run rẩy nói: "Ông cụ cũng không để ý đâu."
"Đưa tiền cho tôi!" Kha Mỹ Ngu cười nói: "Một cánh tay một trăm đồng. Bí quyết này của tôi là độc nhất vô nhị, trên đời này khó có thể kiếm được người thứ hai làm cánh tay và cằm của các người trở lại bình thường.
Ngay cả khi trở lại bình thường, chúng vẫn có thể thường xuyên bị trật khớp khi chịu lực.
"Sao cô không đi ăn cướp đi? Cái gì mà bí quyết độc quyền, cô đang doạ ai đấy? Tìm đại một thầy lang cũng có thể chữa được." Người phụ nữ tức giận nói.
"Được thôi, vậy tôi cũng không cần phải phí sức. Tôi mà rời khỏi đây, các người cũng không kiếm được tôi, vừa hay để các người nếm thử cái gì gọi là đau đớn." Kha Mỹ Ngu gật đầu, bảo tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.
Nhìn thái độ thiếu kiên nhẫn của cô, người nhà họ Địch lập tức cảm thấy bất an.
Họ là người nông thôn, có thể tung hoành ngang dọc ở thôn là do trong nhà có nhiều đàn ông. Vì họ ăn uống đầy đủ nên có thân hình cường tráng, nếu bây giờ tay họ có vấn đề gì, thì trước kia bọn họ ngang ngược thế nào, sau này cũng sẽ bị ức h.i.ế.p như vậy!
Thời gian gấp rút đến mức họ không có thời gian để xác minh bí quyết độc quyền mà Kha Mỹ Ngu đã nói.