Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 394

Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:20:14
Lượt xem: 33

Ông cụ không nói hết nhưng Ứng Yến có thể đoán ra được.

“Dù cho mọi chuyện thế nào thì cũng phải liên lạc được với người ta chứ?” Ứng Yến hỏi.

“Ông cũng thử đi tìm rồi nhưng có rất nhiều tư liệu bị lạc mất, có lẽ là bị hỏa hoạn hay lũ lụt làm mất rồi. Ông liên lạc với những chiến hữu lúc trước, ai cũng không nói được ông ấy đi đến đâu, có lẽ không tra ra được người như này.

Nếu không phải có túi bạc kia, còn có nhóc con xinh xắn đáng yêu, ông còn tưởng đây chỉ là giấc mộng.” Ông cụ lắc đầu, lúc lớp trưởng đưa đứa bé tới, sắc trời tối đen, ông cụ chỉ cảm thấy người này rất quen nhưng mặt mũi lại mơ hồ.

Có thể nói bây giờ người có đứng trước mặt ông ấy, ông ấy cũng không thể nhận ra, dù sao cũng chia cắt nhiều năm như thế, từng chiến hữu già đều rời đi, người còn sống cũng gầy gò khô khốc, làm gì còn dáng vẻ lúc còn trẻ nữa.

Ứng Yến gật đầu, đúng là không dễ tìm.

Thực ra sau khi Kha Mỹ Ngu phong bế dị năng của mình và đám trẻ, không tu luyện, dùng không gian nữa, cuộc sống của cô và anh bình ổn hơn nhiều, đúng là xung quanh không còn xảy ra chuyện lạ nữa.

Vọng Đế Xuất và Tiểu Quỷ Vương cũng trốn trong thành phố.

Chỉ có Tề Bán Tiên thỉnh thoảng đến thủ đô làm việc cho quý nhân sẽ đến chỗ họ kể về kinh nghiệm trừ ma đặc sắc của mình.

Mỗi lần Kha Mỹ Ngu nhìn anh ta nói cô cũng nhắc đến chuyện này. Thế giới quỷ quái có thể tách ra cũng có thể hợp lại, giống với câu nói tin thì là có mà không tin thì là không.

Tề Bán Tiên lại không coi trọng chuyện này, anh ta xua tay nói: “Từ bé tôi đã giao tiếp với quỷ quái, tình thân mỏng manh, còn chẳng bằng làm sứ giả diệt quỷ, duy trì sự hòa bình cho con người.

Không có tôi cũng sẽ có những người khác, tôi chỉ hy vọng những ma quỷ lương thiện có thể được đối xử tử tế, người ác thì phải trả cái giá thích đáng.”

Kha Mỹ Ngu cũng không khuyên nhiều, cô chỉ tặng cho anh ta không ít thư tịch phù hợp.

Mấy năm nay Tề Bán Tiên trưởng thành rất nhanh, đã có chút danh tiếng trong giới, thỉnh thoảng lại có thể oán giận với quỷ tộc.

Ứng Yến nghĩ hay là anh hỏi anh ta một chút, nói không chừng có thể thu hoạch được gì đó.

Vừa mới nhắc tới, Tề Bán Tiên đã tìm đến cửa rồi, theo sau còn có Tuyết Bảo Nhi ở núi sau thôn Lạc Phượng!

Tuyết Bảo Nhi không lớn thêm, chả khác gì con husky, không kêu tiếng nào thì uy phong như vua sói, nhưng cứ thấy Kha Mỹ Ngu là nó lại hưng phấn lao qua, dùng sức vẫy đuôi, chút oai phong kia biến mất theo gió...

Kha Mỹ Ngu vui lắm, cô xoa đầu nó: “Anh Tề, sao anh lại mang nó đến đây?”

Bây giờ Tề Bán Tiên có danh tiếng rất lớn, ai ai cũng gọi là anh Tề.

Kha Mỹ Ngu cũng thuận miệng gọi theo.

“Mấy bác cô muốn chuyển tới tỉnh thành, nhà cũ hoàn toàn bỏ trống, Tuyết Bảo Nhi không còn đối tượng để bảo vệ nữa nên đi khắp nơi tìm cô. Cũng may lúc tôi về quê thì gặp được nên mới dẫn theo nó tới thủ đô luôn.”

Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu nhìn Ứng Yến, thấy anh gật đầu, cô mới cười nói: “May mà nhà tôi rộng, có thể để nó chơi vui vẻ. Có điều nói trước rồi đấy, bây giờ chúng tôi chỉ là người thường thôi, không có gì cả.

Mày chắc chắn muốn ở chỗ này với tụi tao sao? Trong núi còn có linh khí cho mày tu luyện.”

Tuyết Bảo Nhi gật đầu không chút do dự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-394.html.]

Linh khí trên phàm gian thiếu thốn, từ khi không tu luyện nữa linh khí trên người Kha Mỹ Ngu dần dần biến mất, bây giờ không khác người bình thường là bao, chỉ là thần thức mạnh mẽ còn đó, cơ thể cũng mạnh hơn người bên cạnh.

Khế ước của hai người vẫn còn, có thể cảm nhận được nhau nhưng không thể giao lưu không có chướng ngại gì như trước.

Có điều Bảo Tuyết Nhi thông minh, dùng động tác để biểu đạt rất xuất sắc, ở chung lâu rồi cô cũng biết được suy nghĩ của nó.

Tuyết Bảo Nhi có thể cho ba đứa nhỏ cùng cưỡi, khắp sân đều là tiếng cười, nó cũng làm xe gỗ cho ông cụ Kha, đưa đón năm đứa nhỏ, thật đúng là mang đến bao nhiêu tiện lợi.

Ít nhất khả năng chạy nhảy của đám trẻ cũng được khai phá nhiều, đứa nào cũng cao lên.

Ứng Yến âm thầm nói với Tề Bán Tiên về thân thế Kha Mỹ Ngu: “Không biết anh Tề đây có cách gì để biết được Triệu Tam Căn kia còn sống hay đã c.h.ế.t không, hiện tại ông ấy đang ở đâu?”

Tề Bán Tiên không lập tức trả lời mà lại nhìn Ứng Yến: “Người khác đều hận không thể sở hữu dị năng, hai vợ chồng các người lại đi ngược lại, thà rằng vứt bỏ dị năng làm người bình thường, bây giờ làm gì cũng không tiện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu là trước đây, vấn đề này tự anh cũng giải quyết được nhỉ? Anh có từng hối hận không?”

Ứng Yến ngậm điếu thuốc nhưng không châm lên, trong nhà có con nhỏ, vợ cũng không thích khói thuốc. Thỉnh thoảng anh mới hút một điếu cho đỡ thèm, bình thường cùng lắm là ngậm một điếu tự an ủi mình.

“Không hối hận, nếu như anh đi theo hai chúng tôi một lần thì cũng sẽ muốn trải qua một cuộc sống bình thường thôi. Không cần nổi bật, vang dội, chỉ cần bầu bạn cả đời.

Ở thời hòa bình, sở hữu dị năng sẽ phá vỡ cuộc sống. Người khác không phải đồ ngốc, chỉ cần anh có dị năng thì chung quy cũng sẽ bị người khác phát hiện. Sau khi bị người ta phát hiện ra, e là chuyện sau đó sẽ còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng.”

Tề Bán Tiên gật đầu, mấy năm qua anh ta đã đi qua rất nhiều nơi, kinh nghiệm vô cùng phong phú: “Đúng thế, tôi cũng từng thấy không ít chuyện tương tự. Tái ông mất ngựa sao biết không phải là phúc, anh với Ngu Bảo Nhi đều là người đại trí giả ngu.

Ngược lại tôi chỉ là tục nhân. Đợi đến lúc nào tôi chán nghề này rồi, tôi cũng học theo hai người, tìm một cô vợ ở chốn đô thị phồn hoa này làm người bình thường.”

Nói xong những thứ này, anh ấy vươn tay ra: “Có đồ gì ông cụ Triệu đã từng sờ vào không? Hoặc là người nào ông ấy từng chạm vào cũng được.”

Ứng Yến đưa túi bạc qua, hất cằm: “Đây là đồ lúc đó ông ruột của Vu Nhi đưa, chắc là người chạm vào nó chỉ có tôi, ông bà cụ Kha và Vu Nhi từng chạm vào. Anh thử xem sao.”

Tề Bán Tiên ừ một tiếng, móc ra một cái la bàn xem phong thủy trong ba lô, sau đó đổ bạc ra, chỉ giữ lại cái túi vải, trong tay dán lá bùa, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

Đột nhiên anh ta dừng lại, ném là bùa ra ngoài.

Lá bùa kia chạm vào túi vải thì bốc cháy, một lát sau biến thành nắm tro tàn, chia thành hai nhóm, không ngừng nhảy múa trên la bàn, lúc thì chỉ Nam, lúc lại chỉ Bắc, cứ như thế nửa tiếng đồng hồ mới dừng lại.

“Thế nào rồi?” Ứng Yến không nhịn được hỏi.

Nhìn đống tro tàn không ngừng xoay tròn kia, Tề Bán Tiên không chắc chắn lắm: “Phong trận biểu thị người kia đang ở thủ đô, hơn nữa còn ở rất gần các người.”

Nói xong anh ta tỉ mỉ giảng giải, thực ra đám tro tàn này đều bao vây lấy hơi thở của người lạ rồi vẽ ra quỹ đạo cuộc đời của người đó lên trên: “Anh xem đi, đám tro tàn này lại ngưng tụ lại chúng cho biết người chạm vào túi vải cách đây không xa.”

Ứng Yến gật đầu, đúng là thế, nếu ông cụ Triệu còn sống, dựa vào trí tuệ và năng lực của ông ấy, đúng là ông ấy có thể trở thành nhân tài, trừ phi gặp phải chuyện khó khăn gì.

Anh đột nhiên nhớ ra nhà họ Triệu mới quay lại thủ đô gần đây, không biết Triệu Tam Căn có liên quan gì đến nhà họ Triệu này hay không.

“Việc của anh, e là tôi chỉ có thể giúp được đến vậy thôi.” Tề Bán Tiên tiếc nuối thu dọn đồ.

“Vậy là tốt lắm rồi, đây cũng được coi như là địa bàn của tôi, chỉ cần xác định được người ở gần đây, tôi có đào ba thước đất cũng có thể tìm ra.” Ứng Yến cười vỗ vai anh ta.

Loading...